
không lời nào để nói có được không? !
Điên cuồng cào tóc, ta nói: “Vừa rồi khẳng định là do rượu hoặc có cái gì đó có vấn đề nên chúng ta vừa rồi đều không đúng!”
Vô Mẫn Quân nói: “Còn phải để ngươi nói… Hẳn là đèn vấn đề. Cái kia mùi… ừm, hẳn là do Bình Dương.”
Ta nghi hoặc nói: “Bình Dương? Vì sao muội ấy làm như vậy?”
“Không biết, có thể tự cho là đang giúp chúng ta.” mặt Vô Mẫn Quân không chút
thay đổi nói, “Buổi chiều muội ấy và Lã Dẫn quay lại lấy thuốc, vừa vặn
ta đi ra ngoài tìm ngươi, để cho bọn họ tự tiện .”
Ta: “… Bình
Dương cũng quá vô địch , muội ấy nghĩ như thế nào ? Dám để cho hoàng
huynh hoàng tẩu của mình dùng hương giục tình của Lí gia…”
Vô Mẫn Quân thở dài: “Đều là do phụ hoàng ta không dạy dỗ tốt.”
“…”
“Ngươi cũng không biết xấu hổ mà còn nói vậy, còn không phải do ngươi làm tấm
gương xấu!” Ta không nề hà thở dài, cúi đầu nhìn nhìn, cũng may nước ở
trong này được thay định kỳ, nước vô cùng trong suốt, bằng không thật sự vừa bẩn lại vừa lạnh.
Hạ nhân đã bắt đầu đi tới đây rồi, ta dặn dò bọn họ đi chuẩn bị nước ấm, sau đó run run cùng Vô Mẫn Quân đi tiếp.
Bọn hạ nhân đều có vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm, trên mặt cơ hồ có khắc mấy
chữ “Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? ! thật muốn biết…”, ta cảm giác raát
ngượng ngùng, làm bộ như không có việc gì đi về phía Chưởng Kiền điện,
Vô Mẫn Quân chậm rãi đi theo phía sau, da mặt có vẻ vẫn còn tốt, từ nãy
đến giờ vẻ bình tĩnh trên mặt hắn một chút cũng không thay đổi, cũng
chẳng thấy hắn có chút ngượng ngùng nào!
Vào Chưởng Kiền điện, ta với Vô Mẫn Quân tách ra đi tắm, thay xiêm y sạch sẽ, mỗi người ôm hai
cái lò sưởi trên tay, khoác chăn bông đi tới đi lui ở trong Chưởng Kiền
điện, xem xét ngọn đèn rốt cuộc là có cái gì.
Xem ra nhìn lại cũng không thấy có cái gì, nhưng ta với Vô Mẫn Quân không dám đốt đèn tiếp, đành phải cứ như vậy đi ngủ…
Nói là đi ngủ, kỳ thật làm sao ngủ được?
Vừa nhắm mắt lại, hình ảnh vừa rồi lại hiện lên trong óc, chỗ mà Vô Mẫn
Quân vừa mới hôn lại hơi hơi nóng lên. Ta lắc đầu, hy vọng mong chóng
quên cái chuyện mười phần khó hiểu này đi, thế nhưng càng muốn quên đi,
lại càng nhớ lại, kết quả cuối cùng là mặt ta nóng đến dọa người, ta vứt cái lò sưởi trên tay xuống đất, hơi hé chăn bông ra một ít.
Mà nói tiếp, Vô Mẫn Quân hẳn là cũng dần dần khôi phục trí nhớ, như vậy hắn có thể cũng có chút xấu hổ hay không?
Ta vụng trộm nghiêng người nhìn Vô Mẫn Quân, kết quả hắn đang ngủ ngon lành, hô hấp sâu đều đều, đại khái là vô cùng thoải mái.
Ta: “…”
Quả nhiên không nên lấy ý nghĩ và thái độ của mình đi phỏng đoán Vô Mẫn Quân !
Ta không biết vì sao có chút tức giận , thẳng lưng lại, cố gắng để cho bản thân ngủ đi, cũng may chắc vì rất mệt mỏi, chưa bao lâu sau đã dần dần
chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai đi vào triều sớm, các đại thần
tựa hồ có cái gì muốn nói lại thôi, trong lòng ta cả kinh, nghĩ rằng
chẳng lẽ cái chuyện hoàng đế hoàng hậu nửa đêm không ngủ được chạy đi
ngâm nước đã truyền ra ngoài? !
Sau khi bãi triều xong, Thái Sư
lưu lại, khuyên nhủ ta: “Hoàng Thượng, người… Người và hoàng hậu vô cùng ân ái, đây là chuyện tốt, nhưng cũng là vua của một nước, cũng phải giữ thể diện một ít…”
Ta xấu hổ nói: “Không phải, chỉ là đêm qua bỗng nhiên cảm thấy có chút khô nóng, cho nên mới nhảy xuống ao …”
Thái Sư nghi hoặc nói: “Ao, ao gì?”
Ta: “… Hử? Không phải ngươi nói cái này? Vậy là làm sao…”
Vẻ mặt Thái Sư bất đắc dĩ: “Hoàng Thượng, trên cổ người…”
Ta khó hiểu cúi đầu, nhìn thế nào cũng không thấy trên cổ mình có cái gì,
nhưng cái loại vẻ mặt này của Thái Sư khiến ta lập tức đã nghĩ đến, đêm
qua khi môi Vô Mẫn Quân lần xuống dưới thân, lưu lại trên cổ ta một hồi
lâu…
“…”
Ta thực cứng ngắc nói: “Cái này…”
Thái Sư
nói: “Kỳ thật, Hoàng Thượng tuổi trẻ khí thịnh, hoàng hậu lại nhiệt
tình… Không có gì đáng trách, nhưng là… cũng không thể thấy như vậy
được…”
Ta bị ông ta nói càng xấu hổ hơn, nói: “Thái Sư nói đúng, đêm qua là trẫm không cẩn thận, sau này quả quyết sẽ không .”
Thái Sư cười cười: “Lão hủ chính là vì Hoàng Thượng suy nghĩ, mạo muội mà
nói ra, mong rằng Hoàng Thượng không lấy làm phiền lòng.”
Ta nhanh chóng nói: “Đương nhiên sẽ không, trẫm còn phải đa tạ Thái Sư mới đúng”
Thái Sư vui mừng cười cười, đại khái là cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy, liền hành lễ rồi bước đi .
Ta ngồi tại chỗ vô cùng không biết nói gì, vừa định trở về, liền hắt xì
một cái rõ to, đoán là do chuyện tối qua mà có thể bị cảm mạo nên ta
nhanh chóng cho người đi chuẩn bị trà gừng chống lạnh, trở về Chưởng
Kiền điện, Vô Mẫn Quân đang nhàn nhã bưng một chén trà uống, ta vừa
thấy, đúng là trà gừng.
“…” Ta há miệng thở dốc, lại không biết
nói cái gì, bỗng nhiên nghĩ đến vết trên cổ mình, liền cầm lấy gương
đồng soi trái soi phải, quả nhiên ở bên sau tai hiện ra một vết. Sáng
nay khi ta rời giường mơ mơ màng màng , căn bản không chú ý nhiều như
vậy, hiện tại vừa thấy, thật sự là…
Vô Mẫn Quân cũng nhìn thấy động tác của ta, đi đến bên cạnh ta, giọng điệu mang ý cười: “Sáng nay bị bọn Thái Sư nói?”
Ta lạnh nh