
a trong cung — nguyên bản là muốn bao gồm nữ
quyến trong phủ Phò mã, chẳng qua Lã Dẫn không có nên bỏ đi, nguyên bản
còn bao gồm chúng phi tần của ta, chẳng qua ta cũng không có, cho nên
cũng bỏ đi.
Ra tới chính điện, một hàng người mang theo đồ cưới
của Bình Dương về phủ Lã Dẫn, Bình Dương là muội muội Vô Mẫn Quân thích
nhất, cho nên đồ cưới vô cùng xa hoa, có thể nói mười dặm ngập tràn
trang sức màu đỏ, Lã Dẫn đứng ở ngoài cửa cửa nghênh đón.
Bình
Dương công chúa mặc cát phục; giờ lành đến, Bình Dương hành lễ với chúng ta, tuy rằng ngày thường Bình Dương có chút vô tâm vô phế, còn có chút
hung dữ, nhưng bây giờ khóc lớn đến tê tâm liệt phế, ta vốn đang có chút thương cảm, thấy muội ấy khóc như vậy lại chỉ còn kinh hoàng, lại nhìn
Vô Mẫn Quân vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, căn bản không thấy nỗi đau xót buồn ly biệt gì hết. Sau đó hỏi Vô Mẫn Quân, Vô Mẫn Quân chỉ đáp: đi rồi
sung sướng.
Bình Dương công chúa được phu nhân dẫn đường đi ra
khoi rcung tới phủ đệ phò mã Lã Dẫn — đương nhiên, này phủ đệ cũng là do Vô Mẫn Quân chuẩn bị thay hắn từ trước. Công chúa được đội ngũ hộ tống
đi cùng, phía trước là đội ngũ chỉnh tề, phía sau là đoàn người đưa dâu, cuối cùng là binh lính cưỡi ngựa hộ tống. Đội ngũ vô cùng đồ sộ mà
chỉnh chu, mặc dù không bằng với lúc ta thành hôn với Vô Mẫn Quân nhưng
cũng đủ khiến cho người ta hâm mộ, theo ta thấy, bởi vì hôn sự của Bình
Dương mà khiến cho vài công chúa nhỏ tuổi khác cũng trở nên rạo rực
theo.
Đáng tiếc lễ động phòng với lễ hợp cẩn của Bình Dương công chúa và Lã Dẫn, ta với Vô Mẫn Quân đều không thể xem.
Chín ngày sau hôn lễ là ngày về thăm bố mẹ, Bình Dương cùng Lã Dẫn hồi cung, tiến hành lễ tạ ơn đối với ta và Vô Mẫn Quân, nguyên bản theo lệ thường là phải có một buổi tiệc lớn, nhưng hậu cung của ta với nữ quyến của Lã Dẫn đều là không, cho dù có muốn mở yến hội cũng không mở nỗi, cho nên
rõ ràng từ bỏ, nói chuyện cùng Bình Dương trong chốc lát, thấy tựa hồ
muối ấy cái gì cũng đều như ý, ta với Vô Mẫn Quân cũng thoáng yên tâm.
Bình Dương gả ra ngoài, ta với Vô Mẫn Quân cũng an tâm, dù sao cái ngày về
thăm bố mẹ ấy, ta cố ý đưa cho Lã Dẫn một lọ nước an thần — chỉ cần
không uống rượu, nước an thần kia thật sự vô cùng hữu hiệu, mỗi khi dùng nước an thần để đốt đèn, sau khi đi ngủ sẽ không nằm mơ, càng ngăn chặn cái khả năng nằm mơ kỳ quái.
Không bao lâu Tây Ương rơi trận
tuyết đầu, mùa đông phía tây so với phía đông cũng lạnh hơn, tuyết rơi
nhiều hơn rất nhiều, giống như trước có người sưu tầm lông ngỗng suốt ba tháng trước, đến một ngày mang bỏ ra ngoài hết.
Tuyết rơi ngược
lại không lạnh, chỉ là sáng sớm ta tỉnh lại thấy trước mắt một mảng
trắng xóa, từ bé tới giờ, ta rất ít khi nhìn thấy tuyết rơi nhiều như
vậy, trong lòng vô cùng khoái trá, lôi kéo Vô Mẫn Quân đi chơi tuyết.
Vô Mẫn Quân luôn luôn ở Tây Ương quốc, đại khái hàng năm đều có thể nhìn
thấy cảnh tuyết như vậy, bởi vậy vô cùng không kiên nhẫn.
Tính
tình hắn lười, mùa đông chỉ thích ở trong Chưởng Kiền điện, đốt lò sưởi, tay cũng cầm lò sưởi, quần áo chỉ cần mặc mỏng manh một lớp là có thể
đi ngủ được, trong điện với ngoài điện giống như là hai mùa khác nhau.
Nhưng ta tỏ vẻ, nếu hắn không chịu, ta sẽ tự mình gom lấy một đống tuyết lớn
đổ lên trên đầu hắn, Vô Mẫn Quân mới miễn cưỡng đen mặt đi ra ngoài với
ta.
Ta trái lo phải nghĩ, cảm thấy nếu tuyết rơi, sẽ làm người
tuyết, nhưng Vô Mẫn Quân nói, tối nay còn có thể có đại tuyết, đắp người tuyết thì ngày mai chỉ sợ cũng không thấy nữa, ta thật cao hứng nói,
vừa vặn ngày mai lại đắp một lần nữa, Vô Mẫn Quân liền nói, nếu cứ nhìn
chằm chằm vào tuyết thì mắt sẽ không tốt. Ta đi tìm cái gạc băng mắt lại tránh bị ánh tuyết làm hại mắt mà cũng không đến mức nhìn không thấy,
cũng đưa cho Vô Mẫn Quân một cái. Vô Mẫn Quân yên lặng cầm lấy, còn nói, đắp người tuyết dễ dàng bị cảm mạo, ta bị phong hàn mới khỏi không lâu. Vì thế ta lập tức để cho hạ nhân đi chuẩn bị trà gừng ấm lô, lúc nào
cũng có thể sử dụng.
Vô Mẫn Quân rốt cục không có ý kiến, đem gạc băng đeo lên trên mắt, giúp ta đến đắp người tuyết. Ta cầm nhánh cây để làm tay người tuyết, lại tìm không được cái gì để
làm mắt với mũi người tuyết, cuối cùng lấy một bộ quần áo lúc Vô Mẫn
Quân còn làm thái tử, lấy châu ở trên áo xuống để làm mắt với mũi, sau
đó đem bộ quần áo kia quàng trên người người tuyết, rồi đội mũ miện lên
trên người tuyết.
Ta nhìn người tuyết cười ha ha, nói: “Ngươi không biết là trông rất giống ngươi sao?”
Vô Mẫn Quân xùy ta nói: “Đâu có giống, bởi vì ngươi cho là giống thôi.”
Ta vì thế lại nhặt một nhánh cây, dặt ở dưỡi mũi người tuyết, giống như
đôi môi hơi nhếch lên — đây là vẻ mặt tối kinh điển của Vô Mẫn Quân, mặc kệ là cười lạnh, giả cười, cười khẩy, khinh thường, đều có thể lấy cái
này làm đại diện.
“Ha ha ha ha, cái này thì quá giống đi!”
Ta chống nạnh nhìn kiệt tác của mình, đắc ý vô cùng.
Vô Mẫn Quân than thở nói: “Thật đúng là rất giống…”
Sau đó hắn ngồi xuống, tự mình bắt đầu đào tuyết, ta đứng ở bên cạnh nhìn
không thấy có