
trò gì, lại bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh liền đi về
Chưởng Kiền điện nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau bỗng nhiên Vô Mẫn Quân chạy vào, ở chỗ bàn trang điểm cầm lấy mấy thứ, ta nhìn mà khó hiểu, một lát sau nghe thấy tiếng Vô Mẫn Quân giọng ta, trong giọng nói lộ vẻ đắc ý:
“Đi ra xem!”
Ta chạy ra là nhìn thấy, vừa thấy liền…
Chỉ
thấy Vô Mẫn Quân đắp một người tuyết hình vuông, toàn bộ đều là hình
vuông, hắn cũng dùng hai cành cây làm tay người tuyết, lại lấy hai hạt
châu làm mắt người tuyết ánh mắt… Thật đáng ghét, mắt ta nhỏ như vậy
sao? !
Hơn nữa hắn thậm chí còn dùng son ở trên mặt người tuyết
vẽ ra ba vạch màu đỏ, thoạt nhìn giống như đang đỏ bừng mặt, miệng cũng
dùng nhánh cây biến thành hình vuông, giống như bộ dạng vừa kinh ngạc
vừa đỏ mặt.
Ta…
Ta thua, hoàn toàn thua…
Cái này cũng quá giống ta ? !
Ta nhịn không được nói: “Vô Mẫn Quân… Ngươi làm quân vương là rất đáng
tiếc , ngươi có thể đi làm nghệ nhân nặn tượng đất bên đường, biết
không.”
Vô Mẫn Quân đắc ý nói: “Ta mà làm cái gì đều lợi hại cả thôi.”
Ta: “…”
Ta mặc kệ hắn, ngồi xổm xuống nhìn cái người tuyết kia, càng xem càng buồn cười, lại nhìn Vô Mẫn Quân, lại vô cùng buồn cười, ta nói: “Làm sao có
người tuyết cổ quái như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy hình vuông như vậy.”
Vô Mẫn Quân miễn cưỡng nói: “Ngươi lại nghi ngờ ta liền giúp ngươi đắp hình tam giác .”
Ta: “…”
Vừa vặn Thái Sư cầu kiến, ta còn đang chơi người tuyết, liền để cho Thái Sư lại đây, Thái Sư tới gần vừa nhìn thấy hai người tuyết kia, mặt đều
đen. Nói: “Hoàng Thượng hoàng hậu… cái này…”
Ta lại có chút xấu
hổ, lại có chút đắc ý không biết vì sao, nói: “Ta cùng hoàng hậu đôi ,
hình tròn do ta đắp, hình vuông là nàng đắp, giống chúng ta không?”
Thái Sư choáng không nói ra hơi: “Này này này…”
Này nửa ngày cũng không nói được cái gì, Vô Mẫn Quân cười ha ha, bỗng nhiên ngồi xổm xuống lại bắt đầu đào tuyết, ta tạm thời không để ý tới hắn,
hỏi Thái Sư xảy ra chuyện gì, Thái Sư bị chúng ta tức giận đến không nói được gì, cũng không quản , bắt đầu nói chính sự với ta.
Hóa ra
là lễ hội đón xuân sắp bắt đầu, lễ hội đón xuân chính là ngày hội long
trọng nhất của Tây Ương quốc, đến ngày lễ này cả nước nghỉ ngơi, thời
gian bắt đầu từ bữa tối trở đi, đại thần có thể vui đùa cùng Hoàng
Thượng, sẽ không bị trách tội, tương đương với toàn dân ca hát, chính là thời điểm Hoàng Thượng mượn sức lòng người.
Chẳng qua là những
chuẩn bị cho mỗi lần tiết hoa đón xuân đều vô cùng rườm rà, Thái Sư đến
thương lượng với ta một vài chi tiết trọng yếu, ta cùng với ông ta
thương thảo xong, quay đầu vừa thấy suýt nữa thì ngã bổ nhào vào đống
tuyết kia.
Nhìn thấy Vô Mẫn Quân đắp cái người tuyết hình tam
giác, sau đó lấy cái gạc đen đang đeo trên mặt mình để trên đầu người
tuyết làm hai hàng lông mày, ánh mắt thì dùng hạt châu hơn nữa còn cố ý
chọn hạt cực lớn giống như ánh mắt Thái sư khi nghiêm khắc nhìn, miệng
vẫn dùng một nhánh cây, phía dưới dùng ít cỏ dại khô vàng dính vào trông như chòm râu thật dài của Thái sư, mà chỗ buồn cười nhất chính là cánh
tay Thái sư được buộc một dải lụa, trong như đang xoa thắt lưng, quả
thật trông rất giống với bộ dạng giáo huấn người khác của Thái Sư.
Thái Sư: “…”
Ta: “…”
“Ha ha ha ha ha ha.” Ta khắc chế không được bộc phát ra một trận cười to,
Vô Mẫn Quân đắc ý dào dạt nhìn ta và Thái Sư, nói: “Thái Sư, cái đó và
ông không giống sao.”
Thái Sư một câu cũng nói không nên lời, ngửa mặt lên trời nói: “Tay nghề của Hoàng hậu rất tốt… Lão hủ… đa tạ …”
Vô Mẫn Quân cũng cười ha ha, nhìn ba cái người tuyết hình thù kỳ quái ở đằng kia, cười không dừng được.
Đông Nguyên quốc không có tuyết, cho dù có tuyết, cũng tìm không được đối
tượng để đắp ra người tuyết hình thù như vậy, Vô Mẫn Quân là kẻ thứ
nhất, Thái Sư là bị hại vô tội tiếp theo, ta có chút buồn cười, nói với
Vô Mẫn Quân: “Lúc mới đầu ngươi còn không chịu ra, bây giờ lại chơi đến
thế này.”
Vô Mẫn Quân bị nói trúng tâm tư, mất tự nhiên nói: “Còn không phải là vì cùng ngươi…”
Dứt lời nhìn nhìn Thái Sư, cười nói: “Đương nhiên, cũng là vì Thái Sư ha ha ha.”
Thái Sư: “…”
Thái Sư nói: “Lão hủ hiện tại xương cốt già, không chơi tiếp ở đây được, nếu là khi tuổi trẻ… À, không đề cập tới cũng thế.”
Ta cười ha ha, đưa lò sưởi trong tay cho Thái Sư, để cho ông ấy cầm lấy,
hiện tại Thái Sư đã hơn bảy mươi, tuổi đã rất lớn rồ, tuy rằng tinh thần vẫn còn tốt nhưng từng ngày qua đi đều trở nên tiều tụy hơn, ta biết
ông ta đều là vì Tây Ương quốc, trong lòng liền sinh ra cảm giác không
đành lòng.
Thái Sư nhận lấy lò sưởi từ tay ta, có chút thụ sủng nhược kinh nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Ta cười nói: “Coi như là vì hoàng hậu xằng bậy.”
Thái Sư nhìn thoáng qua cái người tuyết hình tam giác kia, bật cười.
Nếu trận tuyết đầu đã rơi xuống, tiết đón xuân bắt đầu – gọi là hoa đón
xuân, kỳ thật thời gian cho lễ đoán hoa xuân lúc đấy vẫn còn là mùa
đông, chẳng qua sắp qua đông xuân tới, tuyết đã gần tan hết, dưới ánh
mặt trười tuyết tan ra tạo thành những sóng nước nhỏ.
Hoa mai nở
rộ,