
biếng xõa dài trên vai. Chiếc áo sơ mi để lộ hai cái chân thon dài
cực hạn đầy hấp dẫn, bộ dáng mê người đầy quyến rũ khiến Hạ Vũ Nhược
càng không ngừng chán ghét.
Càng thêm kỳ quái, thân là vị hôn thê của Lạc Tử Quân, làm sao cô lại ăn mặc quần áo xốc xếch còn xuất hiện ở trong nhà của cô.
Đối mặt với việc chất vấn của cô, Tống Khuynh Vân cũng không có trả
lời, vô cùng yêu thương đón lấy Tống Mẫn Nhi từ trong ngực của cô, ôm
thật chặt vào trong lồng ngực của mình, mãi mê vuốt ve khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô.
“Dì Hiểu Mạn đừng khóc, Mẫn Nhi không đau, Mẫn Nhi đã khỏe hơn rồi.”
Chu cái miệng nhỏ mềm mại, Tống Mẫn Nhi biểu hiện như một người lớn,
ngược lại an ủi lấy mẹ, cánh tay nhỏ bé mềm mại nâng lên, lau đi nước
mắt của cô đầy quan tâm.
“Tôi đang hỏi cô đó, sao cô lại ở trong nhà của tôi, còn nữa… sao cô lại mặc đồ của anh trai tôi hả?”
Bất mãn với thái độ lạnh lùng của cô, Hạ Vũ Nhược xoay người ngăn cản bước chân muốn rời đi của Tống Khuynh Vân, cứ chất vấn muốn gây sự.
“Tôi làm gì ở chỗ này, cô nên đi hỏi anh trai tốt của cô đi!”
Đối mặt với Hạ Vũ Nhược, Tống Khuynh Vân không cách nào độc ác tổn
thương cô được, chỉ có thể lựa chọn cách tránh né, nhưng không nghĩ
rằng, cô lại không thể tránh được.
“Má Trương, má Trương?” Yên lặng nhìn khuôn mặt trắng bệch không chút máu kia của Trương Tố, Hạ Vũ Nhược nắm chặt quả đấm, “Mang tiểu thư nhỏ vào trong, chăm sóc cho thật tốt.”
Tống Khuynh Vân cũng rất phối hợp, cẩn thận giao con gái của mình vào trong má Trương, lại trìu mến hôn vào cái mặt nhỏ nhắn của cô một cái,
lúc này mới đưa mắt nhìn bà đi lên gian phòng của mình.
Chán chường nằm dựa vào trên ghế salon ở gần bên cạnh mình, ánh mắt
mơ màng lại không ngừng ngáp, dáng vẻ trông rất mê hoặc người.
“Nói đi, rốt cuộc cô thuộc loại người gì, sao lại muốn đùa bỡn Tử Quân, sao lại muốn quyến rũ anh trai tôi chứ?”
Lớn tiếng chất vấn, Hạ Vũ Nhược tức giận mà xanh cả mặt, đáy lòng xót thương cho Lạc Tử Quân ngu ngốc, sao lại xem trọng người phụ nữ lẳng lơ này như vậy, từ trong nội tâm lại dâng lên một nổi niềm đau đớn, đau
lòng cho tên đại ngốc đầu đất này.
“Không không không…” Tống Khuynh Vân không đồng ý liền lắc đầu một
cái, “Tôi là hạng người gì, Tử Quân dĩ nhiên biết rõ, nếu không thì anh
ấy cũng sẽ không yêu tôi!”.
Tách ra nụ cười nhạt, trong lòng biết rõ Hạ Vũ Nhược tức giận như
vậy, là do cô cũng thích Lạc Tử Quân cho nên cô mới cố ý nói đầy khiêu
khích, hy vọng có thể thành toàn cho hai người có tình mà không dám thổ
lộ tình cảm cho đối phương biết.
“Sao cô lại khẩn trương lo cho anh ấy, chẳng lẽ?” Một câu của Tống Khuynh Vân đã nói toạc ra tâm sự của cô, “Cô thích anh ấy?”
“Cô, cô, cô, tên ngu ngốc kia sao lại thích người đàn bà chẳng biết xấu hổ như cô chứ?”
Bị nói trúng tâm sự, Hạ Vũ Nhược lại xấu hổ tức giận, tức giận vô
cùng, cô không hề nghĩ ngợi, vung cổ tay lên liền hướng vào mặt của Tống Khuynh Vân mà cọ xát vào.
Bốp! Một tiếng giòn vang, trên mặt Tống Khuynh Vân lập tức hiện lên vết thương bàn tay mà phát hoảng.
“Vũ Nhược-” cất cao giọng, người đàn ông lộ ra vẻ nồng đậm trách mắng, “Em thật là quá đáng!”
“Vũ Nhược-” cất cao giọng người đàn ông lộ ra vẻ nồng đậm trách mắng, “Em thật là quá đáng!”
Còn đang buồn ngủ, Hạ Vũ Hi nghe được tiếng tranh chấp ở lầu dưới mà
bị đánh thức, cau mày đứng dậy tra xét, không đúng lúc để cho hắn thấy
cảnh Vũ Nhược đánh Tống Khuynh Vân.
“Còn đau không?”
Chẳng biết tại sao, mắt thấy mặt trắng noãn của cô có vết thương tích màu đỏ trên mặt, trong lòng của Hạ Vũ Hi không khỏi nhói đau, cau mày
lại trong ánh mắt lộ đầy vẻ đau lòng.
“Anh hai, anh điên rồi sao?” Hạ Vũ Nhược thật sự khó tin được người
anh trai dịu dàng lại đối xử với một người phụ nữ ôn nhu như vậy, “Cô ấy là vợ chưa cưới của Lạc Tử Quân, anh lại cư nhiên ở cùng với cô ấy
sao?”
“Vũ Nhược?” Bất mãn với cách diễn đạt của cô, chân mày Hạ Vũ Hi càng vặn càng chặt hơn.
“Em nói sai sao? Hai người đều điên hết rồi sao? Lại bị một người phụ nữ như vậy đùa cợt mà cứ hoan hô? Người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc
cô có ý đồ gì, cô có âm mưu gì hả?”
Hạ Vũ Nhược không ngừng tức giận nhìn về phía Tống Khuynh Vân với bộ
dáng điềm đạm đáng yêu mà hét to, hận không thể hung hăng đánh cô thêm
mấy bạt tay nữa.
“Đủ rồi!”
Hạ Vũ Hi đột nhiên hạ giọng quát bảo ngưng lại, làm cho Hạ Vũ Nhược
sợ hết hồn. Từ nhỏ anh trai yêu quý của cô chưa từng nghiêm khắc việc cô nói chuyện như thế, cho dù cô không kiêng kỵ bắt nạt Cung Mạt Lỵ, anh
cũng chưa từng lớn tiếng khiển trách cô.
“Các người, các người cũng điên rồi, cũng điên hết rồi.”
Khóe mắt Hạ Vũ Nhược rưng rưng đầy thương tâm, rống giận khàn cả giọng, ngay sau đó quay người vọt ra khỏi cửa.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng Tống Khuynh Vân khổ sở một hồi,
dù sao đã từng, cô ở trong nhà này chỉ có Vũ Nhược là đối xử với cô thật lòng. Hôm nay thấy cô thương tâm như vậy, trong lòng cô cũng rất khổ
sở.
Lại nhìn thấy vẻ mặt Hạ Vũ Hi cứ nhìn lên khuôn mặt sưng đỏ của cô
thật cẩn thận, cô biết rằng cô đã thành công quyến r