
dục vọng nóng bỏng của anh, không khỏi đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Cô nam quả nữ cùng trên một cái giường lại không mặc quần áo, cô nói xem…” ác ý đến sát gần bên tai của cô, khẽ hôn lên vành tai nhạy cảm
của cô, chọc cho cô từng cơn run rẩy, “Có thể làm gì?”
Hạ Vũ Hi nâng ánh mắt lên cười, ánh mắt cứ tùy tiện chạy theo làn da
trắng nõn lộ ra bên ngoài của Tống Khuynh Vân, thấp thoáng thấy ngực của cô kịch liệt phập phồng, miệng đắng lưỡi khô, liền nuốt nước miếng một
cái, dục hỏa bùng nổ.
“Anh, anh, không thể, không thể như vậy, tôi, tôi chính là, còn với Tử Quân…”
“Ưm…”
Không cho cô có cơ hội phản kháng, Hạ Vũ Hi cuồng nhiệt hôn lên môi
của cô, dùng sức cắn mút vào, cho đến khi mình và cô thiếu dưỡng khí mà
thở hổn hển, lúc này mới buông cô ra, vui mừng nhìn đôi môi sưng đỏ của
cô đang há to miệng thở hổn hển.
Tống Khuynh Vân há to để hít không khí vào trong miệng, thở hổn hển
đến nói không ra lời, chỉ có thể dùng mắt trừng ác ma trước mắt, bất mãn phát tiết chính mình.
Dưới bụng căng thẳng, Hạ Vũ Hi khó nhịn liền cau chặt chân mày, trên
trán thấm đầy mồ hôi, bởi vì ngấm ngầm chịu đựng dục hỏa mà cả người
căng thẳng đến khó chịu, nhìn người phụ nữ ở dưới thân thể, ánh mắt lại
càng ngày càng mơ hồ, dung mạo lại trùng với gương mặt của Tống Khuynh
Vân về sáu năm trước.
“A-”
Kèm theo tiếng thét chói tai của người phụ nữ, bàn tay Hạ Vũ Hi liền
duỗi ra một cái, bắt lấy cái chăn giữa hai người liền ném trên mặt đất,
tung người một cái đem lửa nóng dục vọng chôn thật sâu vào trong thân
thể của cô.
“Ư…”
Gầm nhẹ một tiếng, Hạ Vũ Hi cau mày dừng lại động tác, ánh mắt hiện
lên đầy vẻ nghi ngờ, cô giữ chặt làm cho anh thiếu chút nữa nổi điên
lên.
Đột nhiên bị xâm nhập khiến cho Tống Khuynh Vân cảm thấy khó chịu,
nhưng cô lại cắn chặt răng, không để cho mình đau đớn mà kêu lên thành
tiếng, dùng sức nở ra nụ cười dịu dàng, Tống Khuynh Vân chủ động leo lên bờ vai của anh, dâng bờ môi của mình lên trong mắt thoáng qua một tia
xảo trá ngắn ngủi.
Đáng tiếc, bị dục hỏa làm nhiễu loạn cả suy nghĩ trong lòng, khiến cho Hạ Vũ Hi không thể nào phát hiện được.
“Vân Nhi, Vân Nhi…”
Động tác Hạ Vũ Hi trở nên điên cuồng, cùng với người phụ nữ ở phía
dưới leo lên dục vọng cao nhất, cũng trong thời khắc đó đã sinh lòng yêu mến, không kìm chế được tự mình lẩm bẩm tên tuổi của cô vợ nhỏ hèn nhát vào sáu năm về trước.
Giờ khắc này, ánh mắt say đắm của Tống Khuynh Vân, trong lòng không
ngừng khiếp sợ, cùng với ngũ vị tạp trần sững sờ nhìn dáng vẻ nghỉ ngơi
đầy thỏa mãn của Hạ Vũ Hi đang nằm ở bên cạnh. (ngũ vị tạp trần: cảm
nhận được năm vị chua, đắng, mặn, cay, ngọt cứ trộn lẫn vào nhau. Đã nếm đủ mùi vị cuộc đời ),
Vốn là nước hồ mùa thu tĩnh lặng, nhưng giờ lại bị một viên đá quăng vào, gợn lên cơn sóng dữ…
“Mẫn Nhi, chào mừng con đã về nhà, lại đây để cô Nhược ôm con nào!”
Sáng sớm, Hạ Vũ Nhược liền lái xe đi đến bệnh viện đón Tống Mẫn Nhi
xuất viện, vẫn cứ đắm chìm trong niềm vui sướng với đứa cháu gái xinh
đẹp của mình đến không thể tự thoát ra được, vừa chạm vào băng gạc đầu
trên thân thể gầy yếu của Tống Mẫn Nhi, cô càng thêm đau lòng hơn, yêu
thương ôm cô vào trong lòng, che chở thật tốt.
“Cô Nhược, tại sao ba không tới đón con vậy?”
Gương mặt Tống Mẫn Nhi tiều tụy, chu cái miệng nhỏ nhắn đáng thương.
Sáng sớm cô ở trong phòng bệnh mong mỏi ba hay là mẹ đến đón cô xuất
viện, nhưng cả ba mẹ cũng không có, chỉ có cô Nhược…
“Mẫn Nhi không cần buồn, ba con…” Trong lòng Hạ Vũ Nhược nhớ đến anh
trai, không khỏi nhất thời cứng họng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Mẫn Nhi mở to đầy mong đợi, cũng chỉ có thể mỉm cười an ủi, “Anh ấy đại
khái quá bận rộn, mới có thể quên đón Mẫn Nhi về nhà.”
“Có cô Nhược tới đón Mẫn Nhi, không được sao?”
Vì dụ dỗ cô, Hạ Vũ Nhược giả vờ thương tâm, mới khiến Mẫn Nhi dời di lực chú ý.
Trong lúc một lớn một nhỏ hai người đang cười đùa ở trên ghế sofa, họ cũng không có chú ý đến bóng dáng của một người đang đi từ lầu hai chạy xuống lảo đảo.
Trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, Tống Khuynh Vân hít mũi mạnh một
cái, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Mẫn Nhi trên ghế salon, hận không thể
xông lại chỗ Bảo bảo ngoan của cô.
Đêm qua, Hạ Vũ Hi cứ điên cuồng giằng co suốt cả đêm với cô, cho đến
tản sáng hôm sau, lúc này mới chịu ôm cô thật chặt ngủ cùng, mới vừa rồi cô còn đang mệt mỏi ngủ say, trong lúc mông lung nghe được tiếng cười
mềm dẻo của Mẫn Nhi.
“Mẫn Nhi, Mẫn Nhi…”
Trong hốc mắt phiếm lệ, Tống Khuynh Vân cố gắng dùng hết sức lực để
cố nhịn lại nước mắt, chân không giẫm vào sàn nhà lạnh như băng, nhưng
lại không cảm thấy lạnh cứ bước một bước đi về phía Mẫn Nhi.
“Mẹ…” Mẫn Nhi quay đầu lại nhìn gương mặt quen thuộc dến không thể
quen thuộc hơn nữa, cười mê mẫn đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại ra, vừa mới
mở miệng, lập tức ý thức được cái gì đó, lập tức sửa đổi lại, “Dì Hiểu
Mạn, Bảo Bảo~~”
“Sao cô lại ở nơi này?”
Hạ Vũ Nhược xoay người, chỉ biết Tống Khuynh Vân dùng tên giả là Cố
Hiểu Mạn, còn tùy tiện mặc áo sơ mi trắng rộng lớn, một đầu tóc quăn
lười