
Hi ‘Miễn cưỡng’ cùng cô đi chụp ảnh cưới.
Ban đầu bị anh vứt đi như vứt giày, hiện tại, trong lòng cô lại rất
hỗn loạn, không hiểu vì sao, sáu năm sau anh lại đem tấm hình này bày
trí ở trên bàn viết.
Ánh mắt mơ hồ đã đầy nước mắt, hai tay Tống Khuynh Vân run run chạm
vào khunh hình, tất cả lực chú ý đều đổ dồn vào nó. Bất thình lình xảy
ra việc đáng sợ, hoàn toàn do không để ý đến sau lưng, cửa nhẹ nhàng đã
bị đẩy ra, người đến bước đi rất nhẹ nhàn, từng bước từng bước đến gần
bên cô.
Đột nhiên từ phía sau cô đưa ra một đôi tay, chặt chẽ ghìm chặt vào
cổ của cô, chiếc khăn lông bịt kín mũi và miệng của cô, làm cho cô không cách nào có thể kêu cứu được.
Tống Khuynh Vân liều mạng giãy dụa, trong lòng hỗn loạn một hồi, trên khăn lông tràn đầy mùi Chloroform, xem ra cố ý muốn làm cho cô hôn mê.
Cô trợn to hai mắt, rất muốn trốn thoát nhưng lại hút vào thuốc
Chloroform, cô cảm thấy mắt càng ngày càng nặng, cả người cũng càng ngày càng không có sức lực, chống cự cũng càng ngày càng yếu ớt.
Người đến nhìn thấy cô ngất đi, liền buông cô ra. Mặc cho cô ngã ở
trên mặt đất, bờ môi dao động nở ra nụ cười sáng lạn trên gương mặt.
Tại đại sảnh phi trường đông đúc người đầy tiếng ồn, Đinh Chi
Thành đeo kính đen đẩy rương hành lý bước ra đại sảnh, mặc dù khí chất
không được tiêu sái lắm, càng không giấu được vẻ mệt mỏi khắp người.
Ngày đó anh đã sinh nghi về thân phận của Cố Hiểu Mạn, cho nên một
mình trở lại nước Pháp tự mình điều tra. Quả nhiên, để cho anh mang về
một tin tức kinh thiên nhưng không biết là tốt hay xấu, nhíu chặt chân
mày, anh không biết có nên nói cho Hạ Vũ Hi hay không.
Hoặc giả có lẽ, anh nên đi tìm Thẩm Chính Hạo với Lạc Tử Thuần nói chuyện một chút vậy.
Nhớ lại cái dáng vẻ điêu ngoa lại hay làm liều của đại tiểu thư nhà
họ Lạc, Đinh Chi Thành thật không khỏi đau đầu. Mặc dù người khác không
còn ở trong nước, nhưng đối với tin tức về quan hệ giữa đại tiểu thư
cùng với chủ tịch tập đoàn Thẩm Chính Hạo của Thịnh Thiên đã sớm có nghe thấy nhưng chẳng biết có đúng không.
Ở tập đoàn Thịnh Thiên, bên trong phòng tiếp khách lại to như vậy.
Đinh Chi Thành mỉm cười thưởng thức vẻ đẹp tinh khiết của nữ thư ký
xinh đẹp với hương thơm của cà phê, cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười,
nhưng ánh mắt lại nhìn hai người đối diện đầy khả nghi, anh không nhịn
được muốn cười to, cố gắng chịu đựng nổi đau trong lòng.
Chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Thẩm Chính Hạo đầy u ám, thân thể cứng đờ cố gắng chịu đựng người phụ nữ cứ dây dưa mãi ở bên cạnh, còn ở bên
cạnh anh cũng chính là người đã tạo nên cục diện khó xử này. Lạc Tử
Thuần mặc chiếc áo đầm tơ lụa đầy hấp dẫn, cánh tay trắng nón cứ quấn
chặt cánh tay của Thẩm Chính Hạo, thân thể mềm mại uốn cong như có như
không cứ dán lên thân thể của anh, nụ cười ngọt ngào cứ dính lại ở trên
mặt.
Mặt anh càng tối sầm cứ mãi tránh né, còn cô lại càng vui vẻ tiến sát lại từng chút…
“Khụ khụ…”
Mắt thấy sắc mặt Thẩm Chính Hạo càng ngày càng xanh mét, Đinh Chi
Thành vội ngăn cản anh nổi đóa nên liền ho nhẹ hai tiếng trước, hóa giải tình cảnh lúng túng.
“Khụ cái gì, có gì cứ nói đi, không cần cứ làm trễ nãi việc chúng tôi bồi dưỡng tình cảm.”
Lạc Tử Thuần kiêu ngạo mở miệng, một bộ dáng biểu tình chán ghét nhìn anh đang cản trở mình, liền không e dè thổ lộ tình cảm của mình với
Thẩm Chính Hạo. Cô chính là người chủ động, nếu cô đã xem trọng rồi thì
cô sẽ toàn tâm toàn ý bỏ ra như vậy, cho đến khi nào anh yêu mình mới
thôi.
Toát ra ánh mắt tán thưởng, từ trong đáy lòng Đinh Chi Thành bội phục cô dám yêu dám hận, cho nên mình cũng không ngại gì cứ đi thẳng vào vấn đề vậy.
“Lạc tiểu thư, đây là tài liệu sinh hoạt của cô với Cố Hiểu Mạn ở nước Pháp, tin rằng cô rất quen thuộc.”
Đem những tấm hình cùng tư liệu mà mình đã khổ cực thu thập ở nước
Pháp mà bày ra trước mắt của Lạc Tử Thuần, cẩn thận quan sát phản ứng
của cô. Nhưng ngoài dự liệu là không phát hiện được vẻ kinh ngạc của cô, dường như tất cả đều đã trong dự liệu của cô rồi.
Bị những tấm hình trước mắt hấp dẫn, lúc này Lạc Tử Thuần mới buông
Thẩm Chính Hạo ra, cứ vui vẻ nhặt lên những tấm hình mà quan sát tỉ mỉ,
Thẩm Chính Hạo ở một bên cuối cùng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, ánh
mắt cũng lại bị những tấm hình này hấp dẫn.
Trong tấm ảnh đều là hình của Lạc Tử Thuần cùng với một người phụ nữ
khác, mà quái quỉ thay, theo tấm hình chụp ngay mặt của người phụ nữ
khác, phần nhiều là mặt bên hay là từ phía sau, nhưng chỉ dựa vào mặt
bên trong hình, Thẩm Chính Hạo cũng nhận ra được người phụ này chính là
Tống Khuynh Vân đã bị mất tích vào sáu năm về trước.
Còn những tấm hình sau, từ hai người trở thành ba người, lại nhiều hơn một, dĩ nhiên đó là Tống Mẫn Nhi!
“Những tấm hình này đúng là chụp không tệ, không hổ danh thợ chụp
hình chuyên nghiệp, hôm nào phải khen tận tên Eric này mới được.”
Gương mặt tuyệt mỹ nâng lên cao cùng với nụ cười tán thưởng, Eric là
bậc thầy chụp ảnh đứng đầu của nước Pháp, từ trong miệng cô thốt lên
giống như là người bạn thân láng giềng vậy.
“Lời