
mệt mỏi đến mức không có tình thần để nói giỡn?
Nghĩ đến cùng hắn về nhà sớm một phút,
là hắn lại có thêm một phút đồng hồ để nghỉ ngơi, cô quyết định không
tranh cãi cùng hắn, trực tiếp lên xa ngồi phía sau lưng hắn, nói: “Đi
thôi.”
Kỹ thuật đi xe của hắn rất cứng, tay lái vững vàng, tới nơi nhanh hơn so với sự tưởng tượng của cô.
“Cảm ơn cô.” La Khiêm xuống xe, nhìn cô nói.
“Không cần khách khí.”
“Nếu đến đây, thì cô chờ tôi một chút, tôi lên lấy phim cho cô.”
Đột nhiên nghe thấy thế làm cô sửng sốt một chút, trong lòng nhất thời bùng lên một cơn giận dữ.
“Anh không phải là rất ghét tôi đó chứ? Cô tức giận hỏi hắn.
“Cài gì?” Hắn sửng sốt một chút.
Hạ Tiểu Tiệp tức giận liếc hắn một cái,
quyết định không để ý tới hắn nữa, nhấn ga, cả xe và người lao đi. Đến
cả lời nói hẹn gặp lại cũng không có.
La Khiêm đứng tại chỗ ngây như phỗng, nhìn theo bóng cô cho tới khi hoàn toàn biến mất mới hồi phục lại tinh thần.
Đang êm đẹp sao tự nhiên cô lại tức
giận, hắn có nói sai điều gì sao? Bây giờ đem phim đưa cho cô, không
phải để cho chiều thứ ba cô đỡ phải đi một chuyến nữa, không phải sao?
Còn câu nói cô vừa nói là có ý gì? Có
phải là thấy chán ghét cô lắm? Vì sao cô lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ vẻ
mặt của hắn thực thối sao? Hắn đưa tay lên sờ mặt mình, thật không hiểu
rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
“A…”
Đột nhiên ngáp một cái, hắn thâậtsự cảm
thấy mình mệt sắp chết, vẫn là chạy nhanh lên lầu nghỉ một chút. Nếu
không làm sao hắn chống được đến mười hai giờ đêm?
“A…”
Lại ngáp một cái, hắn cho tay vào túi láy chìa khoá, về nhà ngủ.
Buổi chièu thứ ba Hạ Tiểu Tiệp không có
giờ học, giờ học buổi sáng đã kết thúc cùng vài chuyện có vẻ tốt với
đồng học, cùng nhau ăn cơm trưa. Nghĩ rằng dù sao cùng không có việc gì, liền đến địa điểm trước thời gian – nơi La Khiêm ở.
Cô tuyệt đối không thừa nhận mình thật
sự có chút khẩn cấp, nếu óc cũng chỉ là vì có thể thấy mấy bức ảnh chụp
động lòng người kia, mà không phải vì hắn. Tuyệt đối không phải.
Tới nơi, Hạ Tiểu Tiệp đột nhiên đột
nhiên ngẩy cả người, bởi vì từ giờ đến lúc hẹn còn gần hai tiếng nữa, mà trước mắt phiến cửa sắt rỉ loang lổ cũng đang đóng chặt lại. Cô không
ghi số điện thoại của hắn, cạnh cửa cũng không nhìn thấy có chuông cửa
để ấn.
Cho nên, cô đến nơi sớm như vậy là muốn làm gì chứ?
Nếu bây giờ cô đứng ở dưới lầu gọi to
tên La Khiêm, liệu hắn có nghe thấy sao? Vấn đề là, nếu hắn căn bản
không có ở trong nhà thì phải làm sao bây giờ?
Cô thật sự là ngu ngốc, đại ngu ngốc.
Đầu óc để đi đâu không biết? Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ
cứa đứng ngốc nghếch như vậy, ngốc nghếch đứng đo đợi đến ba giờ sao?
Cô quay đầu nhìn khắp bốn phía, xem gần
đây có nơi nào có thể ngồi đợi, tỷ như quán café hoặc quán hồng trà… Kết quả là cái gì cũng không có, chỉ có một gian cửa hàng tiện lợi đại khái cách chổ nàng đứng 300m.
Quên đi, có ít còn hơn không, đến cửa hàng mua quyển tạp chí cũng được.
Hạ Tiểu Tiệp đem xe máy để ở trước cửa
nhà trọ, hy vọng nếu hắn bây giờ ở bên ngoài, khi trở về thì có thể thấy xe của cô ở dó, biết cô đã đến, đỡ cho phải đi một hồi, lại bỏ qua
không gặp được hắn.
Cất chìa khoá xe, cô đi bộ về phía cửa
hàng tiện lợi, không hề nghĩ rằng sẽ nhìn thấy hắn ở cửa hàng, làm cho
cô không chặn được tiếng kêu phát ra…
“Tay của anh làm sao vậy? Hạ Tiểu Tiệp nháy mặt đã chạy đến trước mặt hắn, trừng mắt nhìn cánh tay trái cuốn băng hoi.
La Khiêm trừng mắt nhìn, lại ngây ra như phỗng nhìn người mới rới, không nghĩ đến cô đột ngột xuất hiện.
“Chúng ta không phải hẹn ba giờ sao? Vẫn là tôi nhớ nhầm?” Hắn phục hồi lại tinh thần, biểu tình mang theo một
chút mơ hồ hỏi cô.
“Tay anh bị làm sao vậy?” Cô lại tuy vấn, kuôn mặt nghiêm túc.
“Bị thương.” Hắn liếc cô một cái rồi trả lời.
“Ai chẳng biết là bị thương. Tôi hỏi là cái gì làm bị thương, bị thương như thế nào?”
“Đao thương. Là chuyện ngoài ý muốn.” Hắn nhẹ giọng đáp bâng quơ.
Giữa trưa ngày hôm qua đang làm việc
trong cửa hàng lẩu, đột nhiên có người tới trả thù. Tuy rằng là trả thù
người khách trong cửa hàng, không có quan hệ gì với cửa hàng lẩu, ai ngờ hắn lại không may, chẳng biết tại sao đã bị vạ lây, bị chém một đao.
“Chuyện gì ngoài ý muốn làm cho tay bị chém?” Cô nhíu mi hỏi hắn.
Hắn cắn cắn môi dưới, mỉm cười một cái
với cô rồi trực tiếp nói sang chuyện khác: “Tôi không nghĩ rằng cô đến
trước giờ hẹn, không mang phim ra, vẫn còn để ở trong phòng. Cô có lẽ đi cùng tôi lên đó một chuyến.”
Hạ Tiểu Tiệp trừng mắt nhìn hắn, không khỏi lại tức giận.
Hắn thật sự muốn chọc tức cô, tuy chính cô cũng không biết vì sao mình lại tức giận.
“Tôi muốn mua mấy thứ.” Cô lớn tiếng
nói, sau đó không để ý đến hắn, xoay người cầm giỏ, bắt đầu nhặt đồ ăn
vặt, bánh bích quy cùng đồ uống. Khi tính tiền hết tổng cộng là bảy mươi mốt đồng.
“Tôi cầm giúp cô.” Hắn tỏ vẻ phi thường lễ độ.
Dù sao thì tay phải của hắn rất tốt, cô quyết định cho hắn biểu hiện sự phong độ.
Hai người cùng nhau đi về nơi hắn ở, dừng lại chỗ xe máy của cô, đem đồ để trên chỗ để ch