The Soda Pop
Công Chúa Cầu Thân

Công Chúa Cầu Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325412

Bình chọn: 8.00/10/541 lượt.

tử chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không đáp lời. Tôi đành giả vờ biết

lỗi cúi gằm mặt, không dám nói gì thêm.

Hứ! Tôi

nhìn trộm cái tên tốt mã kia, vênh đi, cứ vênh đi, bà đây chờ xem mi vênh đến

mức độ nào.

"oàng

thượng, bổn quốc muốn sớm nghênh đón công chúa về Phồn Đô hành đại lễ để hai

nước sớm kết tình thân, con dân hai nước cũng bớt bị chiến tranh xâm

hại.", tam hoàng tử nói với nụ cười đã thành công thức trên mặt.

Hoàng

đế anh trai gật đầu: "Ngày 23 tháng này được không? Trẫm đã cho người xem,

đây là ngày hoàng đạo."

"Nhưng

theo bổn quốc thì lại là mùng 9 tháng này, xin hoàng thượng tôn trọng phong tục

của bổn quốc. Hơn nữa chắc hoàng thượng cũng không hi vọng công chúa vì vội

vàng đi cho kịp mà phải lao khổ?"

Các đại

thần Chu Quốc phía dưới tỏ vẻ bất bình, Ngõa Lặc đúng là ép người quá đáng.

Mùng 9,

chẳng phải là ngày kia sao? Tôi thì chẳng cần hoàng đạo hoàng điếc gì sất chỉ

mong sớm ra khỏi cung. Thẩm lão đầu đã nói chỉ có thể giúp tôi chạy thoát sau

khi lên đường. Đi sớm ngày nào sẽ sớm nhìn thấy trời đất mênh mông bên ngoài

ngày ấy, giơ hai tay tán thành luôn.

Hoàng

đế anh trai gật đầu: "Cũng tốt, điện hạ đã nói vậy thì Vinh nhi mau quay

về chuẩn bị, ngày kia mùng 9 trẫm sẽ tiên ngươi rời đô."

Tôi gật

đầu, đứng lên lui đi mà khổ nỗi quỳ cả nửa buổi, chân tê dại vẫn phải giả bộ

không có gì. Haiz! Cổ nhân cũng không phải dễ dàng gì.

Sau khi

ra khỏi điện Minh Trị với phong thái công chúa tôi chạy hộc tốc về cung khiến

đám cung nữ tưởng công chúa bị ức hiếp gì trong bữa tiệc, quay về lại nghĩ

quẩn. Nào ai ngờ được là do bổn cô nương đây phấn khích quá. Về đến địa bàn của

mình, bắt đám cung nữ đứng bên ngoài, tôi bắt đầu xếp hành lý, cần mang thì

mang, cần lấy thì lấy, cổ đại hay hiện đại đi đến đâu cũng không thể thiếu được

tiền.

Túi đồ

vẫn chưa xếp xong bên ngoài đã có người báo Thẩm lão đầu đến. Đến thật đúng

lúc, đỡ mất công sai người đi mời ông ta. Thẩm lão đầu cười cười, nhìn đống đồ

trên bàn, ánh cười trong khóe mắt càng sâu làm hằn thêm những nếp nhăn. Tôi bị

ông chiếu tướng có phần ngượng ngùng, nói: "Tiền bối đừng cười, tiểu nữ

thấy đi đến đâu cũng cần đến tiền có đúng không ạ

Thẩm

lão đầu chỉ cười, đột nhiên lật tay để lộ con dao sáng loáng dí vào cổ tôi

"Nha

đầu, mi rút cục là ai?", ông hỏi.

Cái ông

già này sao lật mặt còn nhanh hơn cả người ta lật sách? Lưng tôi ướt đẫm mồ

hôi, hỏng rồi, nhất thời đắc ý quên mất công chúa Phúc Vinh từ nhỏ đã sống

trong hoàng gia, lớn lên từ nôi vàng nôi bạc tuyệt đối không phải loại thấy

tiền mắt sáng như sao. Tôi quay ra cười với ông một cách ngốc nghếch, che đật

sự hoang mang của mình. " Tiền bối đừng đùa làm tiểu nữ sợ. Tiểu nữ có thể

là ai chứ? Tiền bối chứng kiến tiểu nữ khôn lớn gần hai mươi năm rồi lại còn

hỏi câu đấy sao?"

"Ngươi

tuy giống Vinh nhi nhưng tính cách thì hoàn toàn khác, đừng có lừa ta, cho dù

đập đầu vào cột thì tính cách cũng không thể biến đổi nhiều vậy được."

Tôi nhẹ

nhàng đáp: "Vinh nhi cũng biết mình biết đổi rất nhiều, không phải Vinh

nhi muốn thay đổi mà do tình thế ép buộc. Hoàng thượng anh trai từng nói sẽ

sủng ái Vinh nhi cả cuộc đời mà nay thì sao? Người Ngõa Lạc vừa đến lời hứa của

người ta đã không còn giá trị rồi. Vì an nguy của Đại Chu,

không cần biết Phồn Đô là thác rồng hay huyệt hổ người ta đều sẵn sàng tặng

Vinh nhi cho kẻ khác."

Nét mặt

Thẩm lão đầu đã có phần xúc động, tôi phải đổ thêm tí dầu nữa mới đủ: " Từ

ngày tỉnh lại, tiểu nữ biết có nhiều chuyện mình không nhớ lại được, cũng có

thể vì Vinh nhi của ngày trước không muốn nghĩ đến nữa, nhớ ra chỉ càng thêm

đau khổ chi bằng quên lãng. Giống như một người được hồi sinh, tiểu nữ là Vinh

nhi mà cũng không phải là Vinh nhi. Tiểu nữ chỉ biết nói vậy, tin hay không là

ở tiền bối."

Thẩm

lão đầu nhìn tôi, chắc đang xác định lại độ chính xác những gì tôi nói ra, một

lúc sau mới thu dao lại, hỏi: "Ngày kia sẽ xuất phát?"

Tôi gật

đầu, thở phào nhẹ nhõm, xem ra tạm thời ông già này tuy nghi ngờ nhưng sẽ không

tìm cách đối phó với tôi. Cái ông già này liệu có lợi hai như lời ông ta nói

không? Có thật sẽ cứu thoát tôi trước mắt bao người thế không? Chưa biết bản

lĩnh ra sao mà đã giao phó tất cả cho ông ấy, đến lúc có biến cố thì biết làm

sao???

Thẩm

lão đầu không làm khó tôi nữa còn tôi thì ôm hi vọng về tương lai tốt đẹp đi

ngủ. Tối đó nằm mơ tôi cũng mơ thấy mình đang đếm tiền, bao giai đẹp, không kìm

được cười thành tiếng, ngày hôm sau tỉnh dậy ướt đẫm một góc gối.



Mùng 8

là một ngày gà bay chó nhảy, bận rộn túi bụi. Hội Tố nhi như thể có bánh xe dưới

chân, đến chỗ nào cũng chỉ thấy có cơn gió lướt qua. Thời gian qua gấp gáp mà

lại có quá nhiều thứ cần thu xếp. Đây giống đi cầu thân ở chỗ nào chứ có mà

giống như đi tị nạn thì đúng hơn. Các cung nữ cho tất cả mọi thứ linh tinh vào

trong rương còn tôi chọn những thứ bé bé đáng tiền giấu vào một chỗ. Haiz, thật

đúng là ếch ngồi đáy giếng, chưa được ra ngoài mở mang thành ra chẳng biết cái

nào đáng tiền hơn cái nào, thôi đành