
là hai người đi?” Tiểu quỷ này quyết tâm biểu tình cho bằng
được hay sao ấy, chú cùng ba ba như thế nào có thể lộn tới nhầm lui được?
“Chú ba
ba là một người”
“Một
người? Rốt cuộc chú vẫn là ba ba?”
“Là chú
mà cũng là ba ba!” Chẳng lẽ chú sẽ không thể là ba ba sao?
“Tiểu
quỷ, chú là em trai của ba ba nhưng không phải ba ba, biết không?”
“Nhưng
mà chú của tiểu Viêm nhi chính là ba ba của tiểu Viêm nhi a!” Nó vẫn là rất
không đồng tình với cách lý giải của mẹ. Nó từ nhỏ đã không có ba ba rồi, lại
càng không có gặp qua mẹ, vẫn đều là chú chăm sóc và nuôi nấng nó lớn tới từng
này. Hơn nữa chú nói chú cùng ba ba nó là anh em sinh đôi, như vậy chú chẳng
khác nào là ba ba của chính mình sao? Tại sao chú không thể là ba ba ở đây?
Lời nói
của đứa nhỏ này khiến Chu Hiểu Hiểu vẫn như cũ… không hiểu nổi. Bất quá cũng
không sao, chú ba ba liền là chú ba ba đi, nếu người kia tìm đến đây, cô liền
đem đứa nhỏ trả lại là xong nha.
“Này!
Ngay cả ba nó là ai mà cô cũng không biết sao? Nó rốt cuộc có phải con trai cô
không nha?” Dám mang cô quẳng một bên, rốt cuộc Chu Hiểu Hiểu này đang muốn làm
cái gì vậy? Cho đến nay, cô ta chỉ là đồ chơi của mình mà thôi, làm cái gì có
thể sinh ra một đứa nhỏ tuấn tú xinh đẹp như thế này được cơ chứ? Đứa nhỏ đáng
yêu này nói không chừng là cô ta bắt được ở đâu đó rồ tự nhận mình là mẹ nó,
nhất định là như vậy .
“Con là
con của mẹ! Con là con của mẹ! Con là con của mẹ!” Nó chán ghét thối bà dì kia,
vì cái gì mà bà ta nói nó không phải con của mẹ chứ?
Chu
Hiểu Hiểu cười khổ, cô cảm giác sớm muộn gì chính mình cũng sẽ bị hủy trong tay
của tiểu quỷ này mất thôi. Tuy rằng nói cô không chán ghét đứa nhỏ này, nhưng
dù sao nó cũng là con của người khác. Chú nó… Ách… Là chú ba ba chắc chắn sẽ
đến tìm nó. Đến lúc đó cô sẽ phải đem đứa nhỏ này trả lại cho người ta, sau đó
là có thể tiếp tục quá trình bi thảm tự sống như cũ khi không có nó sao?
“Haizz!
Chu Hiểu Hiểu! Đứa nhỏ này rốt cuộc là ở đâu ra nha? Tôi cũng không tin tưởng
nó là do ngươi sinh ra” Từ Đoan Nhị chống thắt lưng nói.
“Nó…”
Nhìn vào ánh mắt Hạ Viêm, Chu Hiểu Hiểu cười khổ “Nếu tôi nói nó từ ở trong hồ
trèo lên, cô có tin không?”
•••••••••••••
Hoa lệ phân cách tuyến •••••••••••••
Quán cà
phê được trang trí theo bối cảnh Âu Châu thế kỷ 18, vị trí bên cạnh cửa sổ cổ
kính hiện nay có hai người lớn và một đứa nhỏ hoạt náo. Từ Đoan Nhị nâng lấy
tách cà phê trong tay đưa lên miệng hớp một ngụm.
“Cô sớm
nói như vậy thì tôi đã có thể hiểu dễ dàng hơn rồi!” Cô chỉ biết đứa nhỏ này
nhất định không phải là của Hiểu Hiểu, chỉ bằng tư sắc tầm thường của cô ta thì
làm sao có thể sinh ra một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy được? Cô càng không tin ba
của đứa nhỏ này sẽ coi trọng cô ta.
“Ừ!”
Chu Hiểu Hiểu gật gật đầu, nắm chặt chén trà trong tay. Cô nghe được lời lẽ
khinh thường của Đoan Nhị, chính là không còn cách nào cả. Cô còn muốn dựa vào
cô ấy tìm việc trong tiệm cà phê này. Tuy rằng không biết có thể làm bao lâu
nhưng hiện tại cô thật sự không còn lựa chọn nào khác. Ít nhất ở lại đây cũng
có thể kiếm tiền lo cho tên tiểu quỷ này trong lúc chờ chú ba ba của nó tìm
đến. Tuy chăm sóc cho nó không được chu toàn và xa xỉ như cuộc sống con cái nhà
giàu nhưng cũng không thể để cho có đói chết được.
“Tôi
khi nào thì có thể đến làm việc đây?”
“Nếu
cao hứng thì tùy thời cô đều có thể đến đây. Ngày mai cũng có thể, hôm nay cũng
có thể, bất quá…” Nhìn đứa nhỏ ở bên cạnh Hiểu Hiểu “Đứa nhỏ này không thể cứ
để nó đi theo cô nha, như vậy thật không thuận tiện cho cô làm việc”
“Lúc đi
làm tôi sẽ để nó ở nhà là được”
“Không
cần! Con muốn đi theo mẹ!”
“…” Đứa
nhỏ này tiểu quỷ rốt cuộc có hiểu mình đang ở lúc nào hay không nha? Cô nếu
không có công việc này thì nó sẽ bỏ cái gì vào miệng đây? Cho dù nó không cần
ăn nhưng cô cũng không muốn nhịn đói theo nó nha “Tiểu Viêm! Con nghe lời, mẹ
tan tầm liền về nhà mua đồ ăn vặt cho con nha”
“Không
cần!”
“Mẹ
mang con đi công viên chơi, được không?”
“Không
cần!”
“Mua
kem nữa?”
“Không
cần!”
“…”
Tiểu quỷ này! Được rồi! Hiểu Hiểu cắn răng một cái, chân dậm dậm xuống đất “Cho
con mua đồ chơi, được không?”
“Không
cần!”
“Con…!
Thối tiểu quỷ! Cái gì cũng không cần, vậy rốt cuộc con muốn cái gì nha?” Cô đã
muốn kiệt lực khống chế tính tình chính mình nhưng mà đứa nhỏ này vẫn chính là
không nghe lời. Hiểu Hiểu đã muốn thỏa hiệp mua đồ chơi cho nó, nó rốt cuộc có
biết hay không đồ chơi thật sự rất quý nha. Quyết định mua cho nó đã khiến cô
rất rối rắm rồi.
“Con
muốn mẹ cơ!” Lời này vừa nói ra khiến Chu Hiểu Hiểu ngây ngẩn cả người. Đúng
vậy! Nó đem cô trở thành mẹ của chính mình. Nó sẽ ở bên người cùng cô vui vẻ ăn
cơm, ở trong ngực cô chăm chú xem TV, nằm trong lòng cô thiêm thiếp ngủ, hơn
nữa còn ngủ thực an ổn.
“Nhưng
mà nếu mẹ không kiếm được tiền thì chúng ta đều phải đói bụng đấy” Cô cũng bắt
đầu tự cho mình chính là mẹ nó.
“Mẹ…”
Hạ Viêm tội nghiệp nhìn Hiểu Hiểu, hai mắt lấp lánh, nước mắt như chực trào ra
ngoài.
Nhìn
thấy mộ