
chỗ nào vượt qua hai tháng. Cô là cô nhi, không cha không mẹ, lá gan
của cô đặc biệt rất nhỏ. Tuy rằng cô không biết bơi nhưng sẵn sàng nhảy xuống
hồ cứu Tiểu Viêm. Cho nên hắn cảm thấy được cô quả thật rất đặc biệt. Lúc Hạ Vũ
Trạch muốn mang Tiểu Viêm đi tìm nàng đã không cho hắn đi cùng, hắn cảm thấy
được Hạ Vũ Trạch nhất định sẽ thích cô gái đặc biệt này.
“Mạc
đại ca! Thật sư là không như anh nghĩ đâu” Chu Hiểu Hiểu lắc lắc đầu. Bọn họ
vốn là hai người ở hai thế giới khác nhau, nếu không do Tiểu Viêm, số phận của
bọn họ thật giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn cũng không gặp nhau
tại một điểm.
“Nếu
không có Tiểu Viêm thì chúng ta cũng sẽ không quen biết. Hắn ở trên đường cái
nhìn thấy ta nhất định cũng sẽ không liếc mắt đến ta dù chỉ một cái” Đúng vậy,
hắn đã từng nói qua. Với diện mạo của cô chỉ có thể kích thích đến hai mắt hắn
bị đau mà thôi.
“Đảm
bảo nếu hai người không biết nhau, hắn cũng sẽ nhìn đến cô”
“Anh…
anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
“Cô
muốn nghe một câu chuyện xưa không?”
“Chuyện
xưa?” Cô khó hiểu.
“Đúng
vậy!” Thái độ của Mạc Lâm vẫn là lạnh lùng “Một câu chuyện nói dài cũng không
dài lắm”
Chu
Hiểu Hiểu nằm trên giường nghĩ đến câu chuyện mà Mạc Lâm đã kể cho cô nghe sáng
nay. Đúng vậy! Là một câu chuyện rất xưa, một câu chuyện nói dài cũng không
phải là dài.
Thì ra
ông chú già kia cũng là cô nhi. Từ nhỏ vốn không sự thương yêu, chăm sóc của
cha mẹ, nhưng hắn so với cô tốt hơn một chút vì hắn có một cái gốc là gia đình
thương nhân giàu có.
Ông nội
của Hạ Vũ Trạch có hai người con trai, cha hắn cùng với bác của hắn. Y theo gia
truyền, con trai sẽ kế thừa công ty quản lý trò chơi, con gái sẽ kế thừa công
ty bất động sản của gia đình. Trong lúc bác của Hạ Vũ Trạch quản lý công ty bất
động sản, sau khi kết hôn khoảng ba năm thì công ty tuyên bố phá sản. Đó cũng
là lúc mẹ của hắn sanh ra hai đứa con song sinh, cũng bới vì sinh khó mà mẹ hắn
cũng nhắm mắt xuôi tay vĩnh biệt trần thế, mà cha hắn cũng bởi vì tưởng niệm vợ
nên cuối cùng cũng vì buồn bực mà chết. Cho nên… Hạ Vũ Trạch cùng anh trai sau
khi ra đời cũng chưa từng nhìn thấy cha lẫn mẹ.
May mắn
là ông nội đối xử với anh em hai người thật tốt, cho đến khi anh trai Hạ Vũ
Trạch kết hôn, ông nội mới qua đời. Khi đó bọn họ cũng không có thời gian lẫn
năng lực giải quyết chuyện công ty trò chơi, trong lúc nhất thời tất cả mọi
chuyện đến cùng nhau như công ty gặp bấp bênh. Ngay khi ấy, bác của Hạ Vũ Trạch
dẫn con trai mình trở về trợ giúp bọn họ, kỳ thật nói là tìm nơi nương tựa thì
có lẽ đúng hơn. Anh họ giúp bọn hắn đem công ty chỉnh đốn gọn gàng, một lần nữa
đứng lên. Đó là đoạn thời gian Hạ Vũ Trạch đi du học tại Mỹ, anh trai hắn cùng
vợ ra nước ngoài du lịch, trong nhà lẫn công ty đều dựa vào một mình anh họ xử
lý.
Cứ như
vậy mà ba năm trôi qua, anh trai Hạ Vũ Trạch ôm Tiểu Viêm mới vừa một tuổi về
nhà, hắn cũng vừa tốt nghiệp đại học bên Mỹ trở về. Lúc bọn họ tiếp nhận công
ty từ tay anh họ thì biến cố liền xảy ra.
Nhà anh
trai Hạ Vũ Trạch không biết vì cái gì lại bốc cháy. Ngay lúc đó, anh trai hắn
cùng vợ vì cứu hắn cùng Tiểu Viêm mà mất mạng.
Lúc đó
Hạ Vũ Trạch liền âm thầm thề, nhất định sẽ không khiến bọn họ thất vọng, nhất
định phải đem đứa nhỏ nuôi lớn. Cứ như vậy, hắn lúc ấy chỉ mới hai mươi lăm
tuổi đã phải một mình gánh lấy công ty, nuôi Tiểu Viêm năm năm, cho đến bây giờ
cũng chưa có kết hôn.
Kỳ thật
chuyện phát sinh năm năm trước, hắn vẫn luôn nghĩ đó là chuyện ngoài ý muốn.
Cho đến khi Tiểu Viêm mất tích hắn mới bắt đầu nhận thấy sự tình cũng không
bình thường như vậy, vì thế liền phái Mạc Lâm đi điều tra cho rõ.
Cuối
cùng kết quả không ngoài dự đoán của hắn, tất cả đều do anh họ của hắn gây ra.
Nguyên nhân hẳn là rất đơn giản, chính là tranh giành quyền thừa kế thừa. Bởi
vì gia huấn đã từng nhắc qua, nếu người thừa kế trực hệ tử vong hoặc là mất
tích thì sản nghiệp gia tộc sẽ giao cho thế hệ thứ hai kế thừa.
Mà thế
hệ thứ hai này chính là bác trai của Hạ Vũ Trạch.
Chu
Hiểu Hiểu thật sự không hiểu gia tộc tranh đấu của bọn họ là như thế nào, nhưng
cho dù là có tranh giành bất kỳ cái gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thể
đem một đứa nhỏ vừa mới ra đời làm mục tiêu được, Tiểu Viêm lúc đó ảu thật còn
quá nhỏ. Chẳng lẽ đây là cuộc sống của xã hội thượng lưu sao? Cô không biết, rõ
ràng đây sẽ là một gia đình thật hạnh phúc lại bị cuộc tranh đấu gay gắt năm đó
khiến cho chướng chướng khí mù mịt.
Chu
Hiểu Hiểu rốt cục cũng hiểu được tại sao Tiểu Viêm vẫn kêu Hạ Vũ Trạch là chú
ba ba mà không phải là ba ba, thì ra hắn không phải là người sinh ra nó, hắn
chỉ là người nuôi dưỡng, lại là chú của nó.
“Mẹ? Mẹ
đang suy nghĩ cái gì đó?” Không biết khi nào thì Tiểu Viêm đã trèo lên giường
ôm chặt lấy người cô.
“Tiểu
Viêm?”
“Mẹ…
Chú ba ba đi rồi. Mẹ có nhớ chú ba ba không?”
“Mẹ? Mẹ
tại sao phải nhớ hắn?” Mặt Chu Hiểu Hiểu lập tức đỏ lên.
“Vì sao
mẹ lại không nhớ đến chú ba ba?” Hạ Viêm khó hiểu hỏi.
“Mẹ vì
sao phải nhớ đến h