80s toys - Atari. I still have
Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324583

Bình chọn: 7.00/10/458 lượt.

i có chút đăm chiêu suy nghĩ.

Hà Điềm : « ...... »

Tương Quyên Quyên : « ...... »

Đoạn đối thoại này, Tiêu Thỏ hoàn toàn không tham gia, bởi ánh mắt

của nàng trước giờ vẫn dính chặt lên người đang ngồi ở khu dự bị, Lăng

Siêu.

Kỳ lạ, không phải hôm nọ hắn còn kêu nàng phải đi xem trận đấu này

sao ? Tại sao không vào sân ? Không phải hắn bị thương chứ... Bao nhiêu

câu hỏi cứ xoay như chong chóng trong đầu nàng, vì thế Duẫn đại thiếu

gia đáng thương dù đã vô cùng cố gắng chơi bóng một cách cứng cỏi trong

hai hiệp đầu, nàng cũng hoàn toàn không chú ý thấy.

Mãi tới hiệp đấu thứ ba, lúc này sức của Duẫn Tử Hàm cũng sắp cạn kiệt tới nơi, huấn luyện viên bỗng ra lệnh đổi người.

Lăng Siêu rốt cuộc cũng vào sân.

Với tiếng hoan hô rầm rĩ của toàn bộ cổ động viên, rõ ràng có thể

thấy hắn được hoan nghênh tới mức nào. Quả nhiên vừa mới vào sân, Lăng

Siêu lắc mình một cách vô cùng đẹp mắt, tránh được gã « Tiên Đạo » của

đối phương, thoải mái ném bóng ghi điểm.

Những động tác liên tiếp nhau, lọt vào mắt Tiêu Thỏ, không hiểu tại sao khiến cho lòng nàng có một cảm giác vô cùng đặc biệt.

Một lúc sau, Lăng Siêu nghiễm nhiên thành tiêu điểm của toàn sân

bóng, liên tục ghi điểm, tiếng hoan hô của khán giả cũng không ngớt vang lên.

Tới lúc này, anh bạn Duẫn Tử Hàm trước đó vốn vô cùng đắc ý tự ngạo

bắt đầu buồn bực. Gã liều mạng sống chết dồn hết sức đánh bóng chạy nhảy cả nửa trận đấu, sức lực đã sớm dùng hết, ấy vậy mà khán giả lại vô

cùng nhiệt tình với nửa trận về sau này, bảo gã làm sao chịu cho nổi a ? Kỳ thật, Duẫn đại thiếu gia nếu biết được không những khán giả không

nhiệt tình với hắn, mà ngay cả Tiêu Thỏ từ đầu trận vẫn chưa hề chú ý

tới biểu hiện xuất sắc của hắn, gã dám thương tâm mà đập đầu vào cột

bóng rổ tự tử mất. (Khổ thân bé Hàm, bé cũng xuất sắc cơ mà là nhân vật

phụ làm nền thôi nên đành chịu thiệt vậy !)

Tuy đội của trường A được Lăng Siêu dẫn đầu liên tục ghi điểm, nhưng

trường Z dù sao cũng không phải chỉ có hư danh, vị « Tiên Đạo » kia tốt

xấu gì cũng là dùng hơn hai lọ keo xịt tóc mới có thể tạo dáng tóc đẹp

như vậy, nói gì thì nói cũng không thể có lỗi với hai lọ keo đó được.

Thế nên đến hiệp đấu thứ tư, đội trường Z bắt đầu tấn công mạnh mẽ, tới

khi hết hiệp, điểm số hai đội lại hòa nhau.

Bị lội ngược dòng như vậy, các thành viên trong sân của trường A

không khỏi có chút mệt mỏi, có chút lộ ra vẻ mặt uể oải, mà trong số đó

mệt nhất chính là Duẫn Tử Hàm.

Thứ nhất, gã chơi từ đầu trận đấu, nên sức lực vốn không còn lại bao

nhiêu. Thứ hai, gã từ đầu chỉ chăm chăm biểu hiện thật tốt trước mặt

Tiêu Thỏ, nên không hề phân chia sức lực dàn đều ra toàn trận, khiến cho cả hiệp hai lẫn hiệp ba liên tục mắc sai lầm.

Lúc này, huấn luyện viên của trường A đề nghị nghỉ ngơi.

Duẫn Tử Hàm giờ mới có thể dừng lại nghỉ lấy hơi, đáng tiếc gã lấy chưa được hơi nào thì Lăng Siêu đã bước về phía gã.

« Cậu nếu chơi không nổi, ra xin huấn luyện viên cho thay đi. »

Nghe cái giọng lạnh như băng của hắn, Duẫn Tử Hàm lập tức nổi giận. « Ai bảo tôi không chơi nổi ? Cậu đừng coi thường người khác như thế ! »

« Cậu đã giúp đối phương ghi điểm ba lần. »

Duẫn Tử Hàm đỏ bừng mặt, giận đùng đùng quát. « Lăng Siêu, cậu đừng

khinh người quá đáng ! Cậu đừng cho mình là hơn người khác thế chứ ? »

Dù gì cũng là thiếu niên, tính tình nông nổi nóng nảy, suýt nữa gã còn

muốn giơ cái tay đang nắm chặt lên nữa kìa.

Nắm tay còn chưa kịp giơ, Lăng Siêu đã nhanh chóng lùi lại. « Hy vọng lát nữa cậu sẽ không làm gánh nặng cho toàn đội. »

Hắn nói xong, lập tức đi.

Sau lưng chỉ còn Duẫn Tử Hàm, nắm tay đang giơ lên một nửa, đứng như hóa đá.

Tiếng còi tiếp tục trận đấu vang lên, tới vài phút cuối, điểm số hai

đội vẫn đang ngang nhau, mãi tới thời điểm mấu chốt cuối cùng, Lăng Siêu bỗng cướp được đường chuyền bóng của đối phương.

Khoảnh khắc đó, tất cả khán giả trên cao, kể cả Tiêu Thỏ trong đó, ai cũng nín thở.

Chỉ thấy hắn thoắt một cái xoay người, bỏ lại hàng loạt hậu vệ của đối phương, nâng tay lên định ném bóng vào rổ.

Đúng lúc đó, một bóng ma lừ lừ xuất hiện vây hắn lại, « Tiên Đạo »

kia lợi dụng ưu thế về chiều cao của mình liền chặn trước mặt hắn.

Lúc này nếu hắn cứng đầu mà ném bóng, cũng không phải là không thể

ghi bàn, nhưng Lăng Siêu không thèm ném bừa, liền đảo tay một phát, đem

bóng trong tay búng lên không trung chuyền tới cho Duẫn Tử Hàm.

Duẫn Tử Hàm tuy vô cùng kinh ngạc, nhưng dù sao đây cũng là khoảnh

khắc ngàn cân treo sợi tóc, gã không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy

lên ném bóng.

Vào rồi !

« Thắng rồi ! » Toàn khán đài đồng loạt hét lên, khán giả ai nấy đều sục sôi mừng rỡ.

Duẫn Tử Hàm ngây ngẩn cả người đứng yên tại chỗ, cú bóng cuối cùng

kia, ấy vậy lại là do gã ném vào, là hắn đó nha ! Sau đó, toàn bộ đồng

đội cũng sôi nổi ùa về phía hắn.

Trong khi cả sân đấu hoan hỉ ầm ĩ, Lăng Siêu lại quay người bỏ đi.

Mắt thấy Lăng Siêu rời khỏi sân đấu, Tiêu Thỏ không chạy theo mọi người chạy xuống dưới ăn mừng, mà là đi theo hắn ra ngoài.

Ra tới con đường rời khỏi sân đấ