
hút đi, hôi
quá ! »
Vì chuyện này, Tiêu Thỏ buồn bã không ít ngày, nam sinh trong trường
đều rất thích môn thể dục, thích tới điên lên được, tại sao Lăng Siêu
lại muốn trở nên khác người như vậy chứ ? Sau đó có một lần, vô tình
nàng nghe được dăm ba nữ sinh túm tụm tán gẫu với nhau, mới biết được té ra việc Lăng Siêu ghét vận động trong mắt các nàng lại trở thành hình
mẫu của hoàng tử bạch mã. Thậm chí còn có người gọi sau lưng hắn là Lăng hoàng tử.
Lăng hoàng tử ?
Trong đầu Tiêu Thỏ bỗng hiện lên hình ảnh của N năm trước về một Lăng Siêu đang mặc quần... thủng đít, cả người đều run rẩy khiến từ đó về
sau, nàng không hề ôm ảo tưởng với vị 'hoàng tử' được nhắc tới này nữa.
(__ ___ ')
Lăng hoàng tử vốn ghét nhất phải vận động mạnh, giờ bỗng chơi bóng
rổ, mà lại còn chơi không tồi chút nào, điều này khiến Tiêu Thỏ giật
mình. Sau đó dường như Lăng Siêu cũng nhìn thấy nàng, ánh mắt hai người
chạm nhau chừng nửa giây, Lăng Siêu liền quay đầu chạy tới nhặt quả bóng như không có việc gì xảy ra cả.
Từ lúc đó cho tới tiếng còi hết trận đấu, Lăng Siêu vẫn không hề quay lại nhìn nàng. Còn Tiêu Thỏ, nàng nhìn chăm chú dáng vẻ chơi bóng rổ
của hắn, lòng vô cùng buồn bực. Nhìn cách hắn phối hợp cùng đồng đội,
không hề giống một kẻ mới chơi chút nào : đập bóng, xoay người, nhử
bóng, né tránh... mỗi động tác đều vô cùng thuần thục. Rốt cuộc hắn bắt
đầu chơi bóng rổ từ lúc nào cơ chứ ?
Tháng chín, dù đã hết hè nhưng thời tiết vẫn khá là nóng nực. Kẻ nào
chơi bóng rổ dưới ánh nắng mặt trời ngay đầu buổi chiều, chói gắt vô
cùng, không đổ mồ hôi mới là lạ. Lăng Siêu cũng vậy, hơn mười phút sau,
mồ hôi liền chảy ròng ròng trên má, bộ áo cầu thủ bóng rổ trắng muốt giờ cũng đã ướt sũng một mảnh lớn trước ngực.
Không phải hắn ghét nhất là bị đổ mồ hôi sao ? Tiêu Thỏ có chút sững sờ.
Đúng lúc đó, một tiếng còi vang lên, quả bóng màu da cam cũng vừa kịp bay vọt khỏi tay Lăng Siêu, lộn một đường cong hoàn mỹ trên không
trung, rơi vào cái rổ, ghi điểm cho đội. Tiếng hoan hô cổ vũ lại được
dịp rộn lên lần nữa.
Sau đó, Lăng Siêu vốn vẫn không thèm chào hỏi gì Tiêu Thỏ bỗng quay
đầu lại nhìn nàng, ánh mặt trời vàng như mật ong cuối mùa hạ chiếu rọi
lên kẻ thiếu niên ấy, khuôn mặt mồ hôi còn đang chảy, khóe miệng hơi hơi gợn gợn lên thành một nụ cười với nàng.
Tiêu Thỏ bỗng nhiên có cảm giác như đang say rượu, như đang trong một giấc mơ. (Thỏ Thỏ đã đổ cái rầm !)
Có điều rất nhanh chóng, cảnh tượng như trong mơ này đã bị một quả bóng rổ bay tới trước mặt nàng phá vỡ.
Lăng Siêu biến sắc, muốn chạy lại cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể hét lớn nhắc nhở. « Cẩn thận ! »
Lúc quả bóng chỉ còn cách mặt Tiêu Thỏ chừng chục phân, đầu óc Tiêu
Thỏ còn chưa kịp đưa ra nhận xét phán đoán phản ứng gì, cơ thể nàng vốn
luyện võ lâu năm cũng lập tức có phản ứng.
Đầu nàng lập tức ngả về sau, tấm lưng thon mềm dẻo uốn cong lại chống đỡ sức nặng của cơ thể, mãi tới khi quả bóng kia bay sượt qua trên
người nàng, lúc này nàng mới đứng thẳng lên, thế chân đứng từ lúc nào
vẫn không hề thay đổi. Thẳng người lên xong, nàng quay lại nhìn hướng
quả bóng bay mất, lúc này mới thở phào một tiếng, vỗ ngực tự nhủ : Wow,
nguy hiểm quá a !
Tới lúc quay đầu lại, nàng lại thiếu chút nữa vươn tay ra ném Lăng Siêu ra ngoài thêm phát nữa.
« Cậu không sao chứ ? » Hắn cầm hai vai nàng, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Lần đầu tiên Tiêu Thỏ nhìn thấy vẻ mặt này trên mặt Lăng Siêu. Nàng
không bị bóng đập cho ngất xỉu, mà lại mê man vì hắn trước. Hôm nay là
ngày gì mà sao cái cảm giác như nằm mơ cứ bám riết lấy nàng thế nhỉ ?
Sau đó, cả đội bóng cũng vội vã chạy tới, tỏ vẻ lo lắng an ủi nàng.
Giữa một đám người bu lại, bỗng nhiên một gã nam sinh mặc đồng phục
bóng rổ màu xanh lam hấp tấp lao ra, mở miệng. « Bạn không sao chứ ? Tôi không có cố tình đâu ! »
« Không vấn đề... » Tiêu Thỏ còn đang định phẩy tay, bỗng trợn trừng mắt. « Cậu... cậu chính là Duẫn Tử Hàm ? »
Nhắc tới gã Duẫn Tử Hàm này, câu chuyện quả thật rất dài.
Nói tới trường sơ trung của đám Tiêu Thỏ, cái trường ở vùng sâu vùng
xa chả ma nào thèm biết tới, kẻ có tiền có thể đếm được trên đầu ngón
tay, mà vừa có tiền vừa có thế, đã hiếm sẽ lại càng hiếm. Duẫn Tử Hàm
chính là một trong số đã hiếm lại càng hiếm đó.
Đại danh của Duẫn Tử Hàm, từ lúc Tiêu Thỏ vừa mới bắt đầu vào sơ trung cũng đã nghe không ít người nhắc tới.
Duẫn gia thế lực vô cùng lớn, nghe nói ông nội gã hồi nhà nước Trung
Quốc mới được thành lập, từng qua Liên Xô làm ở đại sứ quán, sau khi về
hưu chỉ muốn sống một cuộc sống ẩn cư nơi thôn xóm nhỏ. Bà nội gã thì là cán bộ về hưu của Bộ Giáo dục, cũng rất quan trọng. Ba gã hình như là
mở công ty riêng, tiền tài như nước. Còn về phần mẹ gã, thì nghe nói là
quản lý của công ty chứng khoán nọ trên thành phố. Tóm lại cả nhà người
này đều là nhân vật có mặt mũi lớn cả.
Tin tức này năm đó được lưu truyền một cách ồn ào trong cái ngôi
trường bé nhỏ của bọn nàng, mãi tới khi Duẫn Tử Hàm chuyển trường mới
hết.
Cơ mà Tiêu Thỏ vốn có ấn tượng với đàn anh khóa trê