
nói. « Xin lỗi nhá, tớ không thấy... » Nàng bỗng ngưng bặt.
Không khí chung quanh sao thấy có chút kỳ lạ nhỉ ?
Nhìn kỹ, nàng cứng đờ người, bắt đầu không cảm thấy tự nhiên cho lắm. Bởi vì Lăng Siêu đã đưa tay lên ôm lấy bả vai nàng, không hề có ý buông ra, mà mắt hắn lúc này cũng đang nhìn nàng đăm đăm. Hai con ngươi đen
thẫm, lại nhuốm ráng hồng của hoàng hôn, bỗng có một vẻ trong suốt lạ
lùng.
« Sao thế ? » Tiêu Thỏ hỏi, giọng nói có chút run rẩy.
« Cậu có nhớ nơi này là nơi nào không ? »
Nơi này ? Tiêu Thỏ ngẩng đầu nhìn chung quanh, bỗng hiểu ra. « Nơi này hồi chúng ta học mẫu giáo ... »
« Đúng thế. » Lăng Siêu gật đầu. Đây từng là con đường về nhà của hai đứa khi còn đi mẫu giáo, có điều con đường ven đê phủ đầy đá vụn ngày
đó giờ đã thành một công viên xinh đẹp, mà hiện giờ chỗ hai đứa đang
đứng chính là chỗ lên đê ngày xưa.
« Thỏ Thỏ. » Lăng Siêu bỗng mở miệng. Hắn đã bắt đầu dậy thì, giọng
cũng đã vỡ tiếng, nghe có chút trầm khàn. « Cậu có nhớ không, ngày xưa
chúng ta hay tới đây đi dạo. »
« Ừh. » Tiêu Thỏ gật đầu, lòng dạ không yên, cảm thấy Lăng Siêu ôm
nàng như vầy trông qua rất kỳ quái ám muội, khiến cả người nàng thật
không thoải mái.
« Nếu tớ tới trường A, về sau chúng ta không còn có thể thường tới nơi này đi dạo chung nữa. »
« Cuối tuần cậu sẽ về mà... » Tiêu Thỏ tiếp tục không yên lòng, trong đầu bắt đầu thầm tự hỏi làm thế nào có thể thuận lợi thoát ra khỏi tư
thế này một cách thuận lợi nhất...
« Nếu cậu không thích, tớ có thể tiếp tục đi học ở trong thị trấn thôi. »
Vấn đề này khiến tâm trạng bất an của Tiêu Thỏ hoàn toàn bị bỏ quên,
nàng vội vã lắc đầu. « Không đâu, tớ làm gì có không thích... »
« Thỏ Thỏ... » Lăng Siêu đang ôm vai nàng chợt thu tay lại một chút,
vận sức kéo nàng lại gần hắn hơn. « Cậu vẫn không hiểu ý của tớ. »
Ý gì cơ ? Đầu óc Tiêu Thỏ hiện giờ bắt đầu căng thẳng, trong làn
không khí tràn ngập mùi hoa trên đê lúc hoàng hôn, nàng bỗng ngửi thấy
một loại mùi đặc biệt chỉ Lăng Siêu mới có... giống như... giống như...
mùi hoa hướng dương vậy...
« Thỏ Thỏ... »
Càng lúc, mặt Lăng Siêu càng ghé lại gần nàng, tay hắn trên vai nàng
cũng túm chặt hơn, mạnh hơn vài phần. (ái muội a, ái muội a !)
Không hiểu làm sao, đúng lúc đó trong đầu Tiêu Thỏ bỗng hiện lên động tác mà trong buổi tập võ khi nãy sư phụ kêu bọn hắn tập, tay tóm lấy
cẳng tay đối thủ, dùng sức kéo mạnh, sau đó nghiêng người đem vai đập
mạnh vào ngực đối thủ, cuối cùng nhấc eo hắn, tay kia kéo mạnh, xoay
người chùng vai... NÉM !
Tiêu Thỏ trong đầu nghĩ thế nào, tay cũng i chang làm như thế.
« Véo... Tùm ! »
Một trận âm thanh do nước bị dao động mạnh do một vật thể bị ném
xuống gây ra. Lăng Siêu... Lăng Siêu đã bị ném xuống sông rồi ! (= = ')
Lăng Siêu từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên thổ lộ với một nữ sinh
khác, ấy thế nhưng lại bị ném xuống sông. Tiểu tử này tuy kế thừa bản
tính phúc hắc của mẹ hắn, IQ (chỉ số thông minh) đã cao, EQ (chỉ số cảm
xúc) lại càng cao, nhưng dù gì cũng vẫn là đứa bé dở ông dở thằng. Hắn
gặp phải sự cố này, dù không đến nỗi buồn bực, nhưng cũng sẽ cảm thấy
rất mất mặt, và có cảm giác thất bại.
Cho nên, hắn giận dỗi, vài ngày sau vẫn không thèm để ý đến Tiêu Thỏ.
Đối với phản ứng của Lăng Siêu, Tiêu Thỏ cũng thật là bực bội. Thật
ra hôm đó nàng nào có cố ý ném Lăng Siêu xuống sông đâu cơ chứ. Ai bảo
hành động của hắn rất ư là quái dị, khiến nàng cảm thấy trong lòng hoảng hốt, y chang thứ cảm giác khi có nguy hiểm tới gần.
Là một kẻ đã tập võ vài năm như nàng, gặp tình huống như thế, lẽ
đương nhiên là sẽ có một chút phản xạ có điều kiện để tự phòng vệ. Hơn
nữa, trước kia ở trường luyện võ, tập cùng nàng đều là sư phụ hoặc các
sư huynh đồng môn. Bọn họ lớn tuổi hơn nàng, thân hình cường tráng, phối hợp nàng để nàng giả vờ ném bọn họ ngã xuống đất là cùng. Không như
Lăng Siêu, cả người nặng lắm cũng không được nửa cân thịt, nên nàng vừa
ra tay ném là có thể ném xa tới vậy !
Dù gì, nàng cũng không phải cố ý mà.
Nhưng Tiêu Thỏ lại đổi ý, nghĩ cho cùng chính mình mới là kẻ ra tay
ném người xuống sông. Nhỡ ra Lăng Siêu chìm nước có chuyện gì xảy ra,
ảnh hưởng tới buổi phỏng vấn xin học của hắn, nàng không phải sẽ thành
tội đồ của Lăng gia sao ?
Cứ thế bực bội rồi lại lo lắng thay phiên nhau, Tiêu Thỏ cũng cảm thấy mình nên tới giải thích xin lỗi cùng Lăng Siêu.
Tiếc là nàng còn chưa có cơ hội nói gì, thì đã phải theo các sư huynh sư tỷ đi tham gia Đại hội võ thuật.
Đại hội Võ thuật Thiếu niên thành phố F rất nổi danh trong làng võ cả nước. Tuy chỉ là các trận đấu cấp tỉnh, nhưng thật ra các thành viên
tham gia đến từ khắp cả nước, phạm vi ảnh hưởng của đại hội này khá rộng lớn.
Ông thày dạy võ họ Võ rất coi trọng Đại hội lần này. Cả đội lên xe đi tới Đại hội, ông ta còn làm một bài diễn văn động viên các thành viên
trong đội, lại như vô tình kể ra một cách đầy tự hào về thành tích nổi
trội của bản thân mình khi tham gia năm đó, rồi lại kể lể võ thuật Trung Quốc bác đại tinh thâm ra sao, rồi thì tuyên bố tập võ chính là để b