
ao? Ai
cho cô đi! Hứa Bách Dịch cười khẩy. "Sư muội, cô như vậy là không nể mặt Hội trưởng như tôi đó nha!" Rõ ràng là câu nói giỡn chơi, nhưng giọng
anh ta hoàn toàn cứng rắn không cho phép nàng từ chối;
"Đúng nha, phải nể mặt Hội trưởng chứ!" Một đám người ăn theo nói leo cổ vũ;
Thế là Tiêu Thỏ lại bất đắc dĩ đi hát karaoke với bọn họ.
Hứa Bách Dịch quả là một cao thủ về xã giao, uống rượu hát hò thoải
mái đã đành, không khí còn được anh ta thổi lên vô cùng náo nhiệt. Chỉ
không chốc lát, có người đề nghị Tiêu Thỏ với Triệu Thần Cương song ca
một bài.
Cái ý kiến ngu xuẩn này vừa được đề ra, lập tức một đống người hò hét cổ vũ;
Tiêu Thỏ vốn đang lòng dạ bất an, thấy micro truyền tới tay thì cứ
thế cầm lấy không để ý. Nhưng Triệu Thần Cương lại khác, anh ta đối với
chuyện này vốn vô cùng nhạy cảm, thấy Tiêu Thỏ không phản đối không từ
chối cầm lấy micro, lập tức bắt đầu suy diễn: không lẽ cô ta thật sự có ý với anh? Từ nhỏ anh ta biết mình rất xấu tính, không có cô gái nào dám
đến gần, nên kinh nghiệm tình cảm vô cùng ít ỏi. Hôm nay bị mọi người
trêu chọc gán ghép một hồi, một mầm móng tình cảm bỗng dưng không hiểu
sao bắt đầu nhú lên trong lòng anh ta.
Mắt thấy Triệu Thần Cương định cầm lấy cái micro kia, Hứa Bạch Dịch
lại cuống cả lên. "Đừng làm khó Thần Cương thế, để tôi hát cũng được."
Dứt lời liền giật lấy cái micro.
Thế này thì... Triệu Thần Cương nổi trận lôi đình, vốn nhìn Hứa Bách
Dịch đã không vừa mắt, giờ lại định phá đám chuyện tình cảm của mình,
còn khuya nhá! Anh ta vội vã vươn tay ra tóm lấy cái micro. "Thôi để tôi hát." (Hai thằng cha này đều suy diễn như nhau!)
"Không sao, cậu không thích hát thì thôi, không cần miễn cưỡng." Hứa Bách Dịch vẫn cầm chặt cái micro, không chịu thả ra.
"Tôi không hề miễn cưỡng."
"Cậu đừng ngại ngần, để tôi hát với sư muội cũng được."
"Tôi hát!"
"Tôi hát chứ!"
"Tôi hát!"
"Tôi hát."
"......"
Hai người kia cứ lôi lôi kéo kéo khiến cái micro có nguy cơ bị coi
như miếng mồi ngon, ai cũng không chịu buông tay, rốt cục Triệu Thần
Cương nghĩ ra một ý. "Vậy để Tiêu Thỏ chọn đi!"
Hai người đồng loạt quay sang nhìn Tiêu Thỏ vốn đang ngẩn cả người.
Thấy tất cả mọi người đều dồn mắt lại phía mình, Tiêu Thỏ vốn còn
đang suy nghĩ vẩn vơ cuối cùng tâm hồn cũng được kéo trở lại mặt đất.
"Có... có việc gì thế?" Nàng hoàn toàn không ý thức được có hai kẻ đang
tranh giành nhau một cái micro bé nhỏ vì mình.
"Cô nói đi, cô muốn hát cùng ai?" Triệu Thần Cương hỏi.
Hát cùng ai? Tiêu Thỏ ngây ra nhìn hai người kia, lại nhìn cái micro
đáng thương trong tay họ, một lúc sau mới rón rén nói. "Không bằng...
hai anh hát với nhau đi!" (Ngã nhào ra đất =)) Chiêu này quá độc!)
Trận chiến tranh giành micro này, kết quả chính là Hứa Bách Dịch cùng Triệu Thần Cương cùng nhau song ca bài "Mối tình Hiroshima" (1)
Tiêu Thỏ có lẽ không thể biết trước, chỉ một câu nói ngẫu nhiên của
nàng, lập tức khiến cho lời đồn đại ngắn ngủi về chuyện nàng với Triệu
Thần Cương hoàn toàn bay mất tăm mất tích, bởi vì trọng tâm câu chuyện
đã chuyển về phía một số người khác mất rồi.
Mãi thật lâu về sau, Hội Sinh viên trường đại học Z vẫn còn truyền
tai nhau một câu chuyện tình vô cùng mỹ lệ: Nghe nói năm đó Hội trưởng
và trưởng ban Thể dục có tình cảm với nhau, nhưng tình cảm đó không thể
được người đời chấp nhận và chúc phúc, nên bất đắc dĩ hai người phải tạo ra một tình huống giả là hai người cùng nhau theo đuổi một cô gái để có thể tiếp tục gần gũi...
Dĩ nhiên, những chuyện này đều là mãi lâu về sau, tạm thời không nhắc tới;
Hôm đó, do không khí vô cùng vui vẻ, mọi người hát hò tới khuya mới
thôi. Lúc ra khỏi quán karaoke, đồng hồ cũng đã chỉ mười hai giờ đêm.
Tiêu Thỏ bị câu 'Vắng vẻ chồng con' tra tấn cả buổi tối, cả cơ thể
lẫn tinh thần đều mệt mỏi, vừa ngáp vừa đi. Hứa Bách Dịch với Triệu Thần Cương đi ngay sau lưng nàng, ánh mắt liếc nhau chỉ có thể dùng từ sắc
bén dọa người để hình dung, xem chừng có thể giết người kia thì họ đều
đã về nơi chín suối từ lâu.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Tiêu Thỏ vang lên. Tiêu Thỏ vừa
lấy ra xem, là tin nhắn của Lăng Siêu gửi tới. "Bà xã, con nói nó nhớ
em."
Cầm di động, Tiêu Thỏ quả thật lần nữa khóc không ra nước mắt. Lăng
đại công tử à, anh có cần bày trò kinh dị thế không? T____T Bỗng dưng
nàng cảm thấy hình như có một ánh mắt quen thuộc nóng bỏng đang nhìn
nàng.
Theo bản năng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy ngay ở đầu phố, cái người vừa gửi tin nhắn kia đang cầm di động vẫy vẫy nàng.
***
Chú thích:
(1) Nguyên văn là Quảng Đảo chi luyến, dịch sơ là Mối tình
Hiroshima, do Mạc Văn Úy hát, lời do Trương Hồng Lượng viết, nội dung
bài hát nói về những lời trách móc giữa đôi tình nhân, rằng yêu và hận
đi cùng nhau, rằng yêu đã khó, mà hận người mình yêu còn khó hơn, bla
bla bla, tóm lại là một bản tình ca rất ư là mùi mẫn =))=))
Cách nhau một con đường, nhưng khi hai luồng ánh mắt chạm vào nhau,
bốn phía chung quanh dường như trở nên hoàn toàn tĩnh lặng. Tiêu Thỏ bất giác cảm thấy như hai người đa