
ai tay nàng vừa vòng qua
lưng hắn, hai cánh tay cứng như sắt đang ôm nàng lập tức càng vòng chặt
hơn, tiếp tục hôn tiếp tục xâm nhập công thành chiếm đất, quả thật như
thể muốn nuốt trọn linh hồn nàng không tha.
Hắn càng hôn nồng nhiệt, Tiêu Thỏ càng cảm thấy khí lực đang ngày
càng rời xa chính mình, nên càng phải ôm hắn cho chặt cho vững. Hai
người cứ thế đứng trên đường hôn nhau tới mức kẻ sống người chết... Ack, nhầm rồi, là tới mức khó lòng buông ra!
Nụ hôn này kéo dài rất lâu rất lâu, mãi tới khi Tiêu Thỏ nhũn cả
người muỗn ngã xuống đất bất tỉnh, môi Lăng Siêu mới quyến luyến khó
buông mà rời khỏi nàng, lại tiện đà giữ chặt gương mặt nàng vào lòng.
Lúc đó mới hết màn hôn nhau tới mức chân nhũn như chi chi gây sốc giữa
đường như vậy.
Gương mặt Tiêu Thỏ áp chặt vào ngực Lăng Siêu, hổn hển thở gấp một
hồi lâu mới nhận ra giờ hai má đã đỏ bừng nóng rẫy, đôi môi cũng không
khác gì vừa ăn một món lẩu rất cay, vừa căng vừa sưng vừa nóng vừa rát
bỏng.
Đã bao lâu rồi họ chưa có kịch liệt như vậy? Một tuần, một tháng, hay còn lâu hơn... Nghĩ tới đó, Tiêu Thỏ lại nhớ ra việc nàng cho hắn leo
cây hồi tối, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi.
"Xin lỗi anh..." Nàng vẫn dán chặt mặt mình vào ngực hắn, giọng lí nhí như muỗi kêu.
Lăng Siêu vẫn không trả lời nàng, chỉ là cúi xuống khẽ hôn một cái lướt nhẹ trên trán, coi như là câu trả lời.
Cảm giác thấy trán có một cái gì đó vừa mềm mại lại ẩm ướt chạm tới,
trong lòng Tiêu Thỏ bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp, miệng liền thốt. "Gần
đây em bận chuyện Hội Sinh viên nên ít để ý tới anh, thật xin lỗi."
"Anh không trách em, em cũng phải có cuộc sống của mình chứ, không thể lúc nào cũng chờ anh được."
"Sao cơ?" Hoàn toàn bất ngờ trước phản ứng của hắn, Tiêu Thỏ ngẩng phắt đầu lên ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm.
"Cùng lắm," Hắn bỗng dừng lại một chút. "Lúc em không thể chờ anh,
thì anh sẽ chờ em. Em chậm một phút, anh chờ hai phút, em chậm một giờ,
anh sẽ chờ hai giờ, dù thế nào cũng sẽ vẫn chờ được em."
Giọng nói của hắn nghe ra vô cùng bình thản nhẹ nhàng, nhưng không khỏi khiến cho lòng người nghe cảm thấy run rẩy.
"Em sẽ không nhẫn tâm bắt anh chờ em cả đời đấy chứ?"
Làm sao có thể như thế được? Nếu có một người con trai như vậy,
chuyên tâm cố chấp chờ đợi mình, chỉ có người con gái nào ngốc nghếch
mới có thể để người đó chờ mãi mãi được. Còn người con gái thông minh,
thì không cần trả lời, mà có thể dùng hành động để chứng minh tất cả.
Tiêu Thỏ khẽ nhón chân, bắt chước hắn hồi nãy, hôn lên môi hắn.
Mỗi người ăn đậu hũ một lần, hòa rồi! ^_______^
Một tuần sau, Đại hội Thể dục Thể thao Sinh viên toàn thành phố rốt
cục cũng bắt đầu. Với sự cố gắng của tất cả mọi người, Đại hội diễn ra
vô cùng thuận lợi, tới ngày lễ bế mạc, lãnh đạo thành phố còn không ngớt khen ngợi khẳng định sự cố gắng của trường Z, nhà tổ chức chính.
Có thể được lãnh đạo ngợi khen như thế, đương nhiên ban giám hiệu vui vẻ ra mặt, dĩ nhiên là sẽ tích cực khen thưởng. Toàn bộ các ban ngành
của Hội Sinh viên đều được khen ngợi, đặc biệt là Ban Thể Dục, càng được sự tán thưởng không ngớt của ban lãnh đạo trường.
Hứa Bách Dịch vô cùng cao hứng, lập tức nhân cơ hội đề nghị mọi người đi ăn tiệc mừng công.
Lần này, Tiêu Thỏ đã thông minh hơn, không chút do dự cự tuyệt lời
mời của Hội trưởng, mặc cho bọn họ níu kéo nài nỉ thế nào đi nữa, vẫn
khăng khăng một mực mình có việc bận không đi. Hứa Bách Dịch thấy tình
hình căng thẳng, lại chắc chắn là cô ta sẽ không đi cùng Triệu Thần
Cương, nên cũng đành buông tay để cho Tiêu Thỏ vắng mặt;
Ồ, đừng nghĩ hôm nay Tiêu Thỏ lại có hẹn với Lăng Siêu. Thật ra, hôm
nay Lăng Siêu tới công ty Diệp Tuấn làm việc, phải khuya mới có thể về
nhà, nên hai người vốn không có hẹn ước gì cả. Vậy Tiêu Thỏ tại sao lại
bảo có việc chứ? Rất đơn giản, chính là như lời hắn nói vậy. "Lúc anh
không thể chờ em, thì em sẽ chờ anh."
Đúng thế, nàng quyết định chủ động đi đón Lăng Siêu tan tầm, để cho hắn có một bất ngờ vui vẻ.
Điều bất ngờ này nàng đã sớm lên kế hoạch rõ ràng, ngay cả với đám
bạn cùng phòng cũng không lộ ra chút nào. Phải biết là mấy nàng cùng
phòng kia cũng có thể có gián điệp của đối phương nha. Ngày thường đến
cả nàng lỡ nói mơ cái gì đó, đảm bảo hôm sau sẽ tới tai Lăng Siêu tức
thì. Thế nên lần này nàng hạ quyết tâm không cho Lăng Siêu biết kế hoạch của mình.
Về phòng ngủ, nàng thay đồ đơn giản một chút, quần ống thẳng, áo sơ
mi kẻ carô, áo khoác kiểu cao bồi, lại thêm một đôi giày thấp màu trắng, đơn giản mà vẫn lịch sự. Sau đó, nhân cơ hội đám bạn cùng phòng còn
chưa về, nàng liền ba chân bốn cẳng chạy xuống nhà bắt xe bus đi.
Từ trường Z tới công ty của Diệp Tuấn cũng không xa lắm, đi xe bus
tầm ba mươi phút là tới. Tiêu Thỏ đoán chắc thời gian, tới lúc nàng đến
nơi hẳn là Lăng Siêu cũng đến giờ xong việc rồi. Dù hắn có chậm một
chút, cũng chỉ cần nàng đứng dưới nhà chờ thêm một lát là được.
Lúc xuống nhà, nàng còn cố ý tới cửa hàng bán bánh ngọt gần trường
mua chút điểm tâm rồi mới lên xe bus. Người trên xe không nhi