
người đến hỏi thăm. Chưa bao
giờ Hướng Khai Hoa nói chuyện của quân đội ở nhà, nên căn bản hai mẹ con Trần Mai cũng không nắm rõ lắm, chỉ thấy khách đến viếng thăm rất
nhiều. Hướng Vi thầm nghĩ, xem ra ba của cô cũng rất hòa đồng thân thiện với mọi người.
Sau khi ăn cơm tối xong, Hướng Khai Hoa mở báo ra đọc, nhìn vợ con mình, chậm rãi nói: “Sáng mai cả nhà mình sẽ đến nhà
chính ủy Chu dùng cơm.”
Hướng Vi nhìn ba, nói: “Ba, có phải là
nhà của chú Chu không ạ?” Không thể trách Hướng Vi phải hỏi rõ, trước
kia khi mà gia đình cô chưa dọn ra khỏi đại viện, mặc dù hai nhà ở khá
gần nhau, nhưng Hướng Vi không thích đến nhà đó, cô chỉ đi theo ba mẹ
đến đó mấy lần, cộng thêm việc cô đi học khác trường, nên đối với chuyện của mấy em bé ở đại viện, cô cũng không rõ lắm và cũng không còn để
trong lòng nữa. Giờ phút này nghe ba nói như vậy, đương nhiên là muốn
hỏi cho kỹ một chút.
Trần Mai cười nói: “Còn không phải là chú
Chu đó sao, lần này ba con có thể về được Bắc Kinh nhanh như vậy là do
may mắn được chú Chu giúp một tay, còn nữa lần này ba con về Bắc Kinh,
chính là làm chung một chỗ với chú Chu, vốn cả nhà mình nên sớm đến nhà
người ta thăm hỏi, chỉ là mấy ngày nay khách khứa quá đông, nên không có thời gian, vậy nên mới để cho chú Chu phải mời nhà mình đến nhà họ
trước đó chứ.”
Hướng Vi ồ một tiếng, suy nghĩ nói: “Con nhớ nhà
chú Chu có hai anh trai, chắc lớn lắm rồi nhỉ?”. Tha thứ cho cô không
nhớ được, khi còn bé, cô không có ngu ngốc ở đại viện, khi đó cô không
hề muốn có tý xíu quan hệ dính dáng gì tới mấy đứa bé củ cải ở đại viện, có thể tránh thì tránh, đối với mấy đứa nhỏ cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi cô không hề có ấn tượng tốt. Về phần con trai của chú Chu,
Hướng Vi thật sự không có tý ấn tượng nào.
Trần Mai bật cười,
nói: “Con á, đúng là đứa nhỏ hồ đồ, người ta tính ra cũng chỉ lớn hơn
con có mấy tuổi mà thôi.” Trần Mai quay sang nhìn Hướng Khai Hoa nói:
“Khai Hoa, anh tính xem, chúng ta nên tặng cái gì thì tốt”
Hướng Khai Hoa vẫn như cũ đọc báo, không nhìn hai mẹ con Hướng Vi, nói: “Ừ, em sửa sang lại cho tốt cái kia, mai cầm đi.”
Sắc mặt Trần Mai hơi khó coi, nói: “Chúng ta ở bên kia vất vả mấy năm chẳng qua cũng chỉ để dành có một vài món, chuyện này………..”
“Nói em
tặng cái đó thì em cứ tặng, nhà mình cũng không phải là nhà giàu sang,
giữ lại cũng chỉ để trưng. Chính ủy Chu có gì mà chưa từng nhìn thấy
qua, cũng chỉ là vật chết, để ở nhà chúng ta không có lợi gì, nhưng
chính ủy Chu lại là một đệ tử của Mặc gia, rất thích vật đó. Em đừng
quên, nhà chúng ta…………” Hướng Khai Hoa liếc Hướng Vi, dừng lại, rồi nói
tiếp: “Vi Vi, vào phòng ba mang chiếc hộp màu xanh để trên bàn xuống
đây.”
Mặc dù Hướng Vi không hiểu ba mẹ đang nói gì cả, nhưng cũng biết là ba đang muốn cô đi, nên lời còn chưa nói xong thì sợ cô ở đây
nghe được, thôi, cô không phải là người thích tò mò nhiều chuyện. Dù sao cô đã là người trưởng thành, quy tắc trong trò chơi người lớn này cô
hiểu.
Chờ sau khi Hướng Vi đứng dậy rời đi, Hướng Khai Hoa mới hạ thấp giọng nói một câu, “Vi Vi lớn rồi, có một số việc nhỏ nói em không hiểu! Em chỉ cần biết, anh làm chuyện gì cũng đều vì cái nhà này, vì Vi Vi tốt là được.”
Sắc mặt Trần Mai rất khó coi, trợn mắt nhìn
chồng, “Chuyện của cánh đàn ông các anh, em không nhúng tay vào, chỉ là, Hướng Khai Hoa, em đã nói rất rõ với anh, Vi Vi là sinh mạng của em
đó!”
Hướng khai Hoa nhức đầu, có một số việc chỉ cần trong lòng
hiểu rõ là tốt rồi, sao có thể bắt một người đàn ông như anh thể hiện
ra, anh từ một thằng nhóc nghèo hèn đi được đến ngày hôm nay, nếu không
có ưu điểm thì làm sao có thể giữ vững địa vị. Hết lần này đến lần khác, không thể chuyện gì cũng phải nói rõ ra được, nếu không sẽ làm tổn
thương tình cảm nha! Hướng Khai Hoa bĩu môi, “Được rồi, không nói mấy
chuyện này nữa. Vi Vi, đã tìm được chưa?”
“Chờ con chút, ba ơi, con lập tức đến ngay…………”
Đôi mắt Hướng Vi nhìn một vòng không hề nhìn thấy cái hộp ba cô nói, hướng
Vi bất đắc dĩ mới hô, “Ba ơi, con không tìm thấy đồ ba nói!”
Hướng Khai Hoa thấy bộ dáng ảo não của con gái, suy nghĩ rồi nói: “Ai, xem
trí nhớ của ba nè, vật đó mẹ con đã cất rồi, Trần Mai, em để ở đâu vây?”
Trần Mai trợn mắt nhìn Hướng Khai Hoa, đứng dậy đi về phòng, “Vi Vi, để mẹ đi lấy, con đến nói chuyện với ba con đi.”
“Dạ……. dạ……..” Hướng Vi đi ra khỏi phòng, nghĩ thầm ba à ba cũng ít ác quá đi.
Mặt Hướng Vi ai oán nhìn Hướng Khai Hoa, “Ba, ba cố ý lừa con.”
Hướng Khai Hoa bị nói trúng tim đen, nhưng trên mặt vẫn không để lộ chút phản ứng gì, như cũ đọc báo, “Vi Vi, ba chỉ lỡ quên mất thôi mà.”
Hướng Vi nhìn khuôn mặt không hề thay đổi của ba, hừ một tiếng, thầm nghĩ làm như cô là con nít ba tuổi chắc, thôi, chuyện cũng không lớn, không nói
cũng được.
Hướng Khai Hoa thấy con gái ngồi trên ghế thở phì phò, đặt tờ báo xuống, “Vi Vi, khi nào thì ba lừa con, ngoan, xem ba mua cho con cái gì tốt nhé.”
Trần Mai vừa lúc đi ra ngoài, thấy con gái
bĩu môi không để ý tới cha của nó, Khai Hoa thì đang dụ dỗ, không khỏi