pacman, rainbows, and roller s
Con Gái Của Đại Tá

Con Gái Của Đại Tá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322701

Bình chọn: 7.5.00/10/270 lượt.

cười ha hả lên, “Xem hai cha con anh kìa, Vi Vi, xem mẹ mua gì cho con

nè.”

Hướng Vi tò mò nhìn mẹ, Trần Mai mở hộp ra, đưa đến trước mặt

Hướng Vi, “Trước kia con nói thích đeo vòng ngọc, khi đó mẹ sợ con tuổi

còn nhỏ, mà vật này lại đắt như vậy, nên không đồng ý, bây giờ con đã

học đại học rồi, mẹ mua cho con. Mẹ đã nhờ đại sư làm phép, có thể tránh được ma quỷ.”

Hướng Vi nhìn mẹ, “Mẹ, không phải chỉ có phật mới có thể trừ tà sao.”

“Được rồi, được rồi, con đừng nói ba hoa nữa, mau đeo vào tay xem có hợp hay không.”

Dáng người Hướng Vi mảnh khảnh, cổ tay cũng rất nhỏ, mang vào được ngay,

vòng cẩm thạch càng làm cho cánh tay trắng nõn của Hướng Vi thêm nổi

bật, Trần Mai nhìn hồi lâu, rồi cẩn thận nhìn con gái, “Thật đúng là hợp với con, mẹ nuôi con nói đúng, con của mẹ đúng là mĩ nhân!”

Sắc

mặt Hướng Vi đen thui, đã từng ấy tuổi đầu đây là lần đầu tiên cô nghe

mẹ khen mình xinh đẹp, Hướng Vi cảm thấy hơi lúng túng, mặt co giật nhìn mẹ cô, đối với người làm mẹ mà nói, cho dù như thế nào thì con của mình vẫn là tốt nhất. Hướng Vi không trả lời, làm bộ chăm chú nhìn vòng

ngọc, gọt dũa không tệ, bên trong không hề trầy xước, Hướng Vi rất thích cẩm thạch, cô không thích trân chân với kim cương lắm, nhưng đặc biệt

thích cẩm thạch, cô rất có nghiên cứu đối với đồ trang sức bằng ngọc.

Đêm hôm sau, cả nhà Hướng Khai Hoa đi đến nhà họ Chu.

Nhiều năm rồi Hướng Vi chưa từng gặp lại người nhà họ Chu, nên nhất thời hơi

thấp thỏm, lúc gặp vẫn ngọt ngào kêu chú Chu, và dì Diệp Hân. Diệp Hân

cũng lâu rồi chưa gặp người nhà họ Hướng, thấy con gái nhà họ Hướng lớn

lên xinh đẹp như vây, chính là nắm tay Hướng Vi khen hồi lâu, còn nói

tại sao cô không phải là con gái của mình chứ, v…v….

Chính ủy Chu thích nhất là tranh chữ của người xưa, lúc này nghe anh Hướng nói tặng

cho mình một bức tranh sơn thủy đời nhà Minh, tất nhiên là không kiềm

nén được, lập tức kéo tay anh Hướng đi đến phòng sách.

Diệp Hân

nắm tay Hướng Vi đến ngồi nói chuyện trên ghế salon, tất nhiên Hướng Vi

phải ngồi trả lời vấn đáp, khó trả lời thì ngồi cười hihi, qua khoảng

nửa giờ, Diệp Hân mới thả Hướng Vi đi, bảo Hướng Vi không cần cảm thấy

gò bó. Diệp Hân nói có chút chuyện riêng muốn nói với Trần Mai, nên bảo

Hướng Vi tự mình chơi, cứ coi như đây là nhà của mình, rồi nắm tay Trần

Mai đi vào phòng.

Không ngờ mới đó thế mà giờ chỉ còn có mình cô

bơ vơ nha! Hướng Vi ai oán nghĩ. Hướng Vi cầm lấy cái điều khiển tivi

nhấn nhiều đài mà không tìm thấy cái gì hay để xem, hơi thất vọng để

điều khiển tivi ở một bên.

Hướng Vi cầm viên kẹo lột vỏ bỏ vô

miệng, hơi nhàm chán nhìn khắp nơi. Chưa được mấy phút, Hướng Vi đứng

dậy, vươn người xoay lưng ngáp, đang tính ra ngoài đi dạo một chút, thì

nghe thấy trên lầu có tiếng vang.

Hướng Vi theo âm thanh xoay đầu nhìn qua, thì thấy một nam thanh niên đang vừa lau tóc vừa đi xuống

lầu, người nọ hiển nhiên là chưa nhìn thấy Hướng Vi, nên nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném khăn xuống chiếc ghế salon bên này, Hướng Vi đen

mặt, vội vàng bước qua bên cạnh một bước, còn trợn mắt nhìn người nọ một cái, nghĩ thầm thật rất vô ý tứ.

Lập tức anh ta có cảm giác

không ổn, nên một đôi mắt hẹp dài liền quét tới đây, Hướng Vi sửng sốt,

cười hihi xoa tay áo, cảm giác bị ánh mắt lạnh lùng của đối phương làm

đóng băng, “Dạ, chào anh.”

Nam thanh niên nhíu mày, nhìn Hướng Vi, hiển nhiên đối với cô gái này anh không hề có ấn tượng, “Cô là ai?”

“Dạ……. Em là Hướng Vi, em theo cha mẹ đến làm khách.” Hướng Vi thành thật khai báo, trong lòng lại thầm mắng đối phương thật bất lịch sự!

Anh ta nhíu mày, quan sát Hướng Vi mấy lần, “Em là Hướng Vi à, đã lớn thế này rồi.”

Hướng Vi giật giật khóe miệng, không còn gì để nói.

Anh ta híp mắt, “Em ngồi chơi nhé.” Nói xong đi vào bếp rót một cốc nước đem ra ngoài.

Anh ta đi tới chân cầu thang, “Anh, anh đã khỏe chưa ?”

Không mất mấy giây, lại có thêm một anh chàng trẻ tuổi đi từ trên lầu xuống,

người này so với người trước thì thấp hơn một chút, nhưng lại có vẻ dễ

gần hơn người trước rất nhiều, thấy anh ta cười vui vẻ đi xuống, bên

miệng còn mang theo lúm đồng tiền.

“Thần Dật, em lại ném quần áo

dơ vào nhà vệ sinh, nếu để mẹ nhìn thấy nhất định lại mắng em.” Diệp Hạo Triết cười híp mắt xuống lầu, đảo mắt, thấy trên ghế salon có một cô

gái xa lạ, Diệp hạo Triết giương mắt nhìn em trai.

Chu Thần Dật

cũng đưa mắt nhìn về Hướng Vi, nói: “Anh, đây là Hướng Vi. Là thiên kim

tiểu thư nhà bác Hướng.” Không biết có phải là do lỗ tai Hướng Vi có vấn đề hay không, mà cô có cảm giác người nọ đặc biệt cắn răng nhấn mạnh

hai từ “thiên kim”, trong lòng Hướng Vi càng hận đến nghiến răng nghiến

lợi.

Diệp Hạo Triết bừng tỉnh hiểu ra, cười nói: “Thì ra là Hướng Vi à, đã lớn như thế rồi em có còn nhớ anh không? Anh là Diệp Hạo

Triết, khi bé em và anh đã từng gặp nhau đó.”

Hướng Vi gật đầu, “Anh Diệp, em vẫn còn nhớ anh.”

Diệp Hạo Triết cười nói: “Em Vi Vi đã lớn như thế này rồi, đúng rồi, ba mẹ em đâu?”

Diệp Hạo Triết vừa nói xong, thì một cửa phòng được mở ra, Diệp