
g tắm.
Diệp Thanh Linh vừa nói vậy, Thượng Quan Diệp nhỏ thật sự không khóc, chỉ nhẹ chuyển đầu nhìn Thượng Quan Sở.
Thượng Quan Sở thấy phản ứng kỳ lạ của con trai, không khỏi cười nói:
“Nhóc con con thật sự nghe lời mẹ con đấy! Chẳng qua? Con cũng nghe mẹ
con nói rồi đó.” Thượng Quan Sở vẻ mặt tà ác cười, “Con cũng đừng quái
gỡ cha không khách khí đâu.” Dứt lời, hắn lại đứa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn kia.
Đầu nhỏ của Thượng Quan Diệp xoay nhẹ né tránh tay của Thượng Quan Sở, tiếp theo lại khóc thét lên.
Thượng Quan Sở vẻ mặt bị đánh bại, thở dài nói: “Bố là người lớn không chấp con nít, quên đi, để cho con đắc ý mấy tháng đi!”
Mùa xuân đến, Thượng Quan Diệp được 5 tháng tuổi. Hôm nay, Diệp Thanh
Linh Hòa Nhạc Nhạc ở trong sân tắm nắng chơi cờ. Thượng Quan Sở không
biết từ đâu lấy ra mấy món đồ chơi đùa với con. Thượng Quan Sở bày ra
cho con, nói: “Tiểu Diệp Tử, món đồ chơi này là cha đặc biệt chuẩn bị
đó, thích không?”
Thượng Quan Diệp ngồi trên thảm to, cầm lấy món đồ chơi nhìn nhìn, sau
đó vứt đi, một bộ dáng không hứng thú với xe đồ chơi, súng đồ chơi cha
mình chọn.
Thấy con trai không thích, Thượng Quan Sở cầm súng đồ chơi đặt lên tay con trai.
Thượng Quan Diệp vẫn nhìn nhìn vứt bỏ, sau đó cười ha hả.
Thượng Quan Sở tức không kiềm được, kêu lên: “Nhóc con, muốn đối nghịch với bố hả!”
Thượng Quan Diệp trừng mắt ánh mắt to tròn nhìn Thượng Quan Sở, đột nhiên cười ha hả.
Đến đây Thượng Quan Sở hào hứng, cầm nhiều loại đồ chơi khác nhau ra cho con chọn. Nhưng Thượng Quan Diệp vẫn không nhận tình của anh, toàn vứt
bỏ món đồ chpi anh đưa đến. Thượng Quan Sở nhìn con trai vui vẻ ném mấy
món đồ chơi đi, đột nhiên từ trong người lấy ra một xấp tiền.
Nào biết, tiền mặt 100 đồng hồng hồng lập tức hấp dẫn tầm mắt Thượng Quan Diệp, đi đến bên người anh, giơ tay ra bắt.
Thượng Quan Sở cười tủm tỉm nhìn Thượng Quan Diệp, nói: “Muốn sao? Kêu một tiếng cha, cha liền cho con.”
Thương Quan Diệp nho nhỏ lúc này hai mắt sáng lên nhìn tiền mặt, qua một lúc lâu, giọng điệu trẻ con non nớt kêu lên “Cha.”
Thượng Quan Sở hoảng sợ, tưởng mình nghe lầm.
Diệp Thanh Linh Hòa Nhạc Nhạc đang chơi cờ bên cạnh lại nghe rõ ràng rành mạch, buông cờ trong tay, nhìn về phía 2 cha con.
“Yêu nghiệt, anh dùng cách gì khiến nó gọi anh vậy?” Nhạc Nhạc tò mò hỏi.
Thượng Quan Sở lấy lại tinh thần, biết mình không có nghe nhầm, vẻ mặt
đắc ý cười, quơ quơ đồng tiền trong tay nói: “Chính là cái này.”
Diệp Thanh Linh bình tĩnh nhìn qua tiền trong tay Thượng Quan Sở, nói: “Thì ra là nhóc tham tiền.”
Thượng Quan Sở cười tủm tỉm nhìn mặt Diệp Thanh Linh, nói: “Còn không phải là di truyền từ em.”
“Di truyền từ em chỗ nào chứ?” Diệp Thanh Linh thuận miệng phủ nhận.
“Có người từng muốn có 5840 triệu tiền mặt, mới nguyện gả cho anh. Em
nói con trai em không giống em sao?” Thượng Quan Sở nói xong, vẻ mặt
cười hạnh phúc. Thượng Quan Diệp một tuổi, hôm nay nhà họ Diệp có thể nói là náo nhiệt
khác thường, sáng sớm, Trương Đình Đình ôm một đống quà đến trước mặt
Thượng Quan Diệp, cười ha ha đùa với Thượng Quan Diệp đáng yêu, “Tiểu
Diệp Tử, gọi dì Đình”
Thượng Quan Diệp nhìn quà trước mắt, vui mừng chỉ thiếu nháy mắt nhìn
Trương Đình Đình. Trương Đình Đình lập tức hiểu được, nâng tay yêu chiều sờ lên cái mũi nho nhỏ, nói: “Ha ha, dì Đình biết Tiểu Diệp Tử thích
cái gì mà.” Nói xong từ trên người lấy ra 2 tờ trăm giá trị lớn quơ quơ
trước khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn.
“Ha ha…” Thượng Quan Diệp cười khanh khách, đánh về phía Trương Đình Đình, nũng nịu kêu: “Dì Đình.”
Trương Đình Đình đưa tiền cho Thượng Quan Diệp, ôm lấy cậu, cười nói:
“Dì biết Thượng Quan Diệp của chúng ta yêu tiền nhất.” Từ nửa năm trước
Thượng Quan Sở lấy tiền dụ dỗ cậu trở đi, Thượng Quan Diệp đặc biệt cảm
thấy hứng thú với tiền, cho đến bây giờ 1 tuổi, cậu có thể đi bộ có thể
nói, chỉ cần có người trả thù lao, cậu chắc chắn sẽ cười đến đôi mắt nhỏ híp lại.
Thượng Quan Sở từ trên lầu đi xuống, thấy Thượng Quan Sở cầm hai tờ tiền trong tay, hơn nữa còn nũng nịu kêu dì ĐÌnh, không khỏi cười ôm lấy con trai từ trong tay Trương Đình Đình, cười nói: “Tiểu Diệp Tử của chúng
ta lại lừa tiền sao?” Phải biết rằng nửa năm qua, thằng nhóc này lừa
không ít tiền. Hơn nữa thường xuyên xem tiền lừa được là món đồ chơi
đùa, có khi còn có thể ôm ‘món đồ chơi’ đặc biệt này đi ngủ.
“Khanh khách… ha ha!” Thượng Quan Diệp nháy con ngươi to tròn màu đem
nhìn Thượng Quan Sở, sau đó lay lay tiền trong tay giọng điệu trẻ con
nói: “Cha, tiền tiền, tiền.”
Thượng Quan Sở tức giận nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mủm mỉm trắng nộn một
cái, mặt nhăn mày nhíu nói: “Con đó! Yêu tiền giống y như mẹ con.” Biểu
cảm kia vừa có vài phần cưng chiều lại có vài phần bất đắc dĩ.
Lúc này Mễ Lam cùng Tiều Nguyên từ trong nhà bọn họ đi qua, hình ảnh hai cha con ấm áp, cười nói: “Tiểu Diệp Tử, kêu dì Lam.” Nói xong liền cầm
tiền mặt đến trước mặt Thượng Quan Sở, lại nói: “Dì Lam chuẩn bị cho
Tiểu Diệp tử rất nhiều món đồ chơi thú vị cùng quần áo mới nữa.”
Thượng Quan Diệp