XtGem Forum catalog
Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326283

Bình chọn: 7.00/10/628 lượt.

anh Linh về nhà, chỉ thấy Lãnh Thần cười ha ha đùa với Thượng

Quan Diệp. Lãnh Thần nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Diệp Thanh Linh,

nói: “Anh ta có khỏe không?”

"Khỏe." Thượng Quan Sở cười nhẹ nói.

Lãnh Thần ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở, hai người nhìn nhau cười. Liền

này cười, từ nay về sau Thần cùng Thượng Quan Sở thành vì bằng hữu.

Lãnh Thần ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở, hai người nhìn nhau cười. Từ nụ cười này, từ nay về sau Lãnh Thần cùng Thượng Quan Sở thành bạn bè.

Lãnh Thần và Chu Ngao đều là cho nuôi của Thượng Quan Diệp, hai người

danh chính ngôn thuận ở trong nhà họ Diệp. Đối với Lãnh Thần cùng Chu

Ngao, Nhạc Nhạc thường thường sẽ nói: “Hai người định ở đến khi nào mới

rời đi hả!”

Hai người sẽ cười hỏi lại: "Chừng nào thì cậu rời đi?"

Nhạc Nhạc cười trả lời: " Khi nào các anh thì rời đi, thì khi đó tôi sẽ rời đi."

Lãnh Thần cùng Chu Ngao cũng cười trả lời: " Khi nào anh thì rời đi, thì khi đó chúng tôi sẽ rời đi."

Mỗi khi nói xong câu này, Nhạc Nhạc luôn trợn to mắt khinh thường nói: “Hừ! Lại bắt chướt người ta.”

2 tháng sau, thương thế trên người Thượng Quan Sở hoàn toàn khỏi hẳn.

Buổi tối, Thượng Quan Sở vội vàng ăn cơm xong liền kéo Diệp Thanh Linh

về phòng, đúng lúc này, Thượng Quan Diệp luôn say ngủ trong xe trẻ em

đột nhiên khóc lớn lên.

Diệp Thanh Linh cười khúc khích đi đến bên xe trẻ em, đưa tay ôm lấy đứa bé, nói: “Tiểu Diệp của chúng ta đói bụng sao?”

"A!" Thượng Quan Diệp mới ba tháng đột nhiên cười ra tiếng.

Diệp Thanh Linh dịu dàng cười: “Được, chúng ta đi bú sữa nha.” Nói xong liền ôm con về phòng.

Thượng Quan Sở cho con trai một cái nhìn trắng trợn, bĩu môi đi theo sau 2 mẹ con. Sau khi vào phòng, lẳng lặng nhìn Diệp Thanh Linh cho con bú

sữa, nhìn bộ dáng con ăn được vị ngon, vẻ mặt oán thán nói: “Em định đút sữa đến khi nào?”

“Sau khi được nửa tuổi sẽ không cần cho bú sữa.” Diệp Thanh Linh biết

anh lại đang suy nghĩ bậy bạ gì đó, vẻ mặt thờ ơ nhìn khuôn mặt tuấn tú

mang theo tà khí.

Thấy con trai một bộ dáng ăn no thỏa mãn, đoạt lấy con trai, nhanh chóng đi đến cửa phòng, nhanh chóng mở cửa, gặp Trương Đình Đình vừa lên lầu

đến phòng sách, kiên quyết ném đứa bé cho Trương Đình Đình, nói: “Ôm

lấy.”

Trương Đình Đình ngơ ngác nhìn đứa bé đột nhiên xuất hiện trong tay,

nhìn về phía Thượng Quan Sở kêu: “Này! Thượng Quan Sở, sao anh có thể

ném Tiểu Diệp Tử cho tôi chứ?” Nhớ tới bộ dáng giống như ném gánh nặng

vừa rồi của anh, trong lòng cô nhịn không được đồng tình với Thượng Quan Diệp, nhỏ giọng nói thầm: “Tiểu Diệp Tử đáng thương, sao con lại có

người cha vô lương tâm như vậy chứ?”

Thượng Quan Sở ném đứa bé đi, Diệp Thanh Linh dựa vào cửa nhìn anh.

Thượng Quan Sở bị nhìn da đầu run lên, cười gượng, nói: “Thằng nhóc này, thật vướng víu a.” Nói xong tay dùng một chút lực túm cô vào phòng, còn tiện tay khóa trái cửa phòng lại.

Nhìn anh khóa trái cửa, Diệp Thanh Linh chậm rãi đi đến trước sofa ngồi

xuống, thản nhiên nói: “Lúc trước khi còn muốn sinh con trai, sao không

nghe thấy ai nói vướng víu nhỉ.”

Anh đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, tiện tay ôm cô vào lòng, cúi đầu cọ

xát cổ cô, thấp giọng nói: “Sớm biết thằng nhóc này cả ngày quấy rầy em, anh mới không mang tội vào mình đâu?”

Diệp Thanh Linh mím môi cười khẽ, tiếp theo thở nhẹ hai cái, nghiêm túc nói: “Thật chua xót.”

Thượng Quan Sở biết cô đang cười anh ghen, cũng không tức giận, ngược

lại vẻ mặt tươi cười nói: “Vợ anh ai cũng không được chiếm.” Cho dù là

con trai cũng không được.

Đúng lúc này, cửa phòng vang lên, Diệp Thanh Linh cười nhẹ, nói: “Con trai anh có bản lĩnh hơn anh nhiều.”

Diệp Thanh Linh dứt lời, tiếng khóc trẻ em cùng giọng nói vội vàng của

má Trương vang lên, “Thanh Linh, đứa bé khóc rất lớn, mau mởi cửa a!”

Thượng Quan Sở nghe được tiếng nói, vẻ mặt thất bại cào tóc, không tình nguyện đứng dậy đi mở cửa.

Cửa mở ra, má Trương liền vọt vào phòng, ôm đứa bé đến trước mặt Diệp

Thanh Linh, nói: “Thanh Linh, đứa nhỏ làm sao vậy, vừa rồi Đình Đình ôm

đến, nó vẫn luôn không, dỗ thế nào cũng không được.”

Diệp Thanh Linh mỉm cười, nhận đứa bé từ tay má Trương, liền thấy đứa bé lập tức nín khóc mỉm cười, còn quơ qup cánh tay nhỏ bé trắng trẻo mũm

mĩm của mình.

Má Trương thấy đứa bé không khóc nữa, cũng yên lòng, nói: “Đứa nhỏ này

thật quái nha, chỉ cần Thanh Linh ôm sẽ không khóc, thật sự là mẹ con

liền tâm mà!” Má Trương nói xong liền ra khỏi phòng.

Thượng Quan không vui nhìn đứa bé nào đó nhếch miệng cười to, nhẹ tay

nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn kia chút, nói: “Nhóc con, con thật có bản lĩnh đó!”

“Ha ha!” Thượng Quan Diệp ở trong lòng Diệp Thanh Linh đột nhiên cười

ra tiếng, hình như nụ cười kia chỉ hướng về phía Thượng Quan Sở.

“Con còn dám cười nhạo bố?” Thượng Quan Sở nói xong lại sờ nhẹ lên mặt đứa bé.

Sờ cũng không được, đột nhiên Thượng Quan Diệp khóc thét lên, bộ dáng cực kỳ nhăn nhó.

Nhìn thấy con trai khóc, Diệp Thanh Linh thả đứa bé lên giường, cười

nói: “Chuyện của hai cha con anh tự mình giải quyết nha.” Nói xong liền

xoay người vào phòn