
ói: "Chủ ý này không tệ."
Nhạc Nhạc xem như nhận rõ cái gì gọi là da mặt dày, cho Chu Ngao một ánh mắt rõ ràng, quay đầu không nói lời nào. Nhưng vừa mới xoay người, liền thấy bảy vật thể như bảy anh em song sinh hư hư thực thực đi về phía
bọn họ, hơn nữa còn mặc trang phục giống y như đúc.
Bảy người hô to một tiếng thiếu gia Sở xong trực tiếp ngồi bên cạnh Thượng Quan Sở.
Nhạc Nhạc nhìn nhìn người trên máy bay, tất cả đều là người của Thượng
Quan Sở, biết máy bay này là máy bay riêng của Lên Quan Sở. Nhìn Lên
Quan Sở nói: "Yêu nghiệt, Anh không có việc gì thả bọn họ ra tới làm gì? Không sợ náo động thành phố B?"
Thượng Quan Sở theo ánh mắt Nhạc Nhạc, quét mắt bảy người mặc giống y
như đúc bên cạnh, thản nhiên nói: "Các cậu như vậy quả thật có chút dọa
người, vẫn nên đi thay một bộ khác đi!"
Bảy người nhìn nhìn bộ đồ bình thường đến không thể bình thường hơn của
mình, rất khó khăn bĩu môi, nói: "Đổi bộ khác xong càng dọa người." Lần
trước bọn họ một thân âu phục đen, lại đeo kính râm, không phải thiếu
giaSở cũng nói bọn họ giống như xã hội đen sao? Vì không làm xã hội đen, để làm một người bình thường trong mắt người khác, như vậy cũng sẽ
khiến người ta sợ hãi, chẳng lẽ làm người bình thường cũng có sai sao?
Thượng Quan Sở nghĩ nghĩ, nói: "Quần áo không cần thay đổi, che mặt lại là được."
Bảy người nghe xong, người xem xem tôi, tôi xem nhìn người, cực kỳ khó
khăn bắt đầu tìm kính râm trong túi. Bảy người vừa tìm kính râm, vừa
thầm nghĩ, chúng tôi có chỗ nào không giống người thường, không phải bộ
dạng tuấn tú một chút sao? Sao có thể khiến thành phố B náo động, xem ra uy lực của chúng tôi thật sự không có giới hạn a!
Hai phút sau, bảy người thống nhất đội kính râm, Nhạc Nhạc vừa thấy cười không ngừng, nói: "Các ngươi sẽ không thể không mặc quần áo giống nhau
sao?"
"Không thể." Bảy người đồng thanh trả lời.
Nhạc Nhạc thật không biết nói gì, nhìn bảy cái quái thai lúc lâu, nói:
"Yêu nghiệt, chỉ bằng bọn họ vài cái có thể tìm được Thanh Linh sao?"
Thượng Quan Sở còn chưa có trả lời, bảy người lại đồng thanh nói: "Có thể."
Nhạc Nhạc trừng mắt liếc nhìn bảy người một cái, nói: "Lần trước nếu
không phải Thanh Linh, các ngươi còn không biết phải lên núi Lăng không
như thế nào a?" Anh mới không tin bảy quái thai này có thể tìm Thanh
Linh trở về đâu. Chẳng qua xem bộ dáng bảy người bọn hắn, hẳn là võ công cũng không yếu, lần này đến thành phố B, nhất định có thể bảo vệ bọn họ an toàn.
Lại nói đến lần trước Diệp Thanh Linh dùng phương pháp như trò đùa giải
quyết vấn đề, bảy người liền vẻ mặt hổ thẹn. Bọn họ cho dù có thông minh bao nhiêu, cũng không bằng một phần mười phu nhân. Điểm ấy, bọn họ
không thể không thừa nhận.
Cứ như vậy, đoàn người bọn họ đi vào thành phố B, bắt đầu tìm kiếm Diệp Thanh Linh.
Thượng Quan Sở đến thành phố B trước 2 ngày diễn ra tiệc mừng thọ của
ông Nghiêm. Ông Nghiêm rất nhiệt tình với Thượng Quan Sở, nhìn thấy anh
liền an ủi: "Diệp nha đầu sẽ không sao đâu, thiếu gia Sở đừng quá lo
lắng."
"Cháu tin cô ấy sẽ không sao." Tuy rằng Thượng Quan Sở rất nhớ Diệp
Thanh Linh, nhưng cũng không vì vậy mà trở nên suy sụp, ngược lại, mỗi
ngày đều rất bận rộn, vội vàng tìm kiếm tăm hơi Diệp Thanh Linh.
Ông Nghiêm gật gật đầu, dùng ánh mắt rất tán thức nhìn Thượng Quan Sở nói: "Diệp nha đầu coi trọng cậu quả nhiên không sai."
" Ánh mắt của cô ấy luôn rất tốt." Thượng Quan Sở thản nhiên trả lời,
vui vẻ nhận lời khen của ông Nghiêm, cũng thuận tiện khích lệ chính mình một phen.
Ông Nghiêm vẻ mặt hiền lành cười nói: "Có tin tức của Diệp nha đầu sao?"
"Không có." Thượng Quan Sở thản nhiên trả lời, có chút việc càng ít người biết càng tốt.
Nhạc Nhạc cùng Mễ Lam Nhi đứng lặng im ở phía sau Thượng Quan Sở không
nói gì. Lúc này Chu Ngao đi đến, trong tay cầm một món quà, cười nói:
"Ông Nghiêm, ngài có khỏe không!"
"Khoẻ, nhờ phúc của bác sĩ Chu, bệnh của tôi đã tốt hơn nhiều." Ông Nghiêm cười nói.
Tiền Nguyên lạnh lùng đứng sau Mễ Lam Nhi, nhưng thân là con trai thị
trưởng thành phố C, anh không thể yên lặng không lên tiếng chào hỏi như
vậy, nên cũng lấy quà ra, nói: “Cháu thay mặt cho cha gửi tặng món quà
này cho ông Nghiêm”
Ông Nghiêm hiển nhiên biết Tiền Nguyên là chồng của Mễ Lam Nhi , anh ta
cũng có quan hệ với Thượng Quan Sở. Ông càng biết Tiền Nguyên là con
trai thị trưởng thành phố C. Ông Nghiêm khách khí nhận quà, cười nói:
"Thị trưởng Tiền có khỏe không?"
"Rất khoẻ" Tiền Nguyên thản nhiên trả lời.
Ông Nghiêm lại cười nói: “Tôi cũng dự đinh hôm nào đến thành phố C thăm hỏi thị trưởng Tiền.”
Tiền Nguyên tất nhiên là hiểu ông Nghiêm nói thăm hỏi nghĩa là gì, cố
gắng nở ra nụ cười, nói: "Rất hoan nghênh ông Nghiêm đến chơi tại thành
phố C.". Cha bảo anh đến thăm hỏi và tặng lễ vật mục đích là muốn mời
ông Nghiêm, vị thần tài này, đến tham quan và đầu tư cho thành phố C.
Thị trưởng Tiền vì thành phố C, có thể nói là làm rất nhiều cố gắng,
cũng vì dân chúng mà làm rất nhiều việc. Ông là một ngài thị trưởng tốt
trong lòng người dân ở thành p