Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326885

Bình chọn: 9.5.00/10/688 lượt.

ấy cô ấy

thôi. Mễ Lam Nhi không cần tự trách như vậy."

Thượng Quan Sở nhìn Nhạc Nhạc, lại mở thư ra, nhìn xem, nói: "Thanh Linh nhất định sẽ thông qua thư nói cho chúng ta biết cô ở nơi nào mới

đúng."

"Đúng a, Thanh Linh thông minh như vậy, dù cho người khác không cho cô

viết nội dung gì, cô cũng có biện pháp độc đáo của cô." Nhạc Nhạc cũng

tán thành cách nói của Thượng Quan Sở.

Thượng Quan Sở đọc lại nội dung trong thư một lần nữa, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra vài chữ này có chỗ nào đặc biệt.

Tô Phi phái người tra xét địa chỉ gửi thư, dĩ nhiên từ cái trấn nhỏ Diệp Thanh Linh mất tích gửi đến. Nhưng bọn họ đã tìm khắp trong ngoài cái

trấn nhỏ đó, đều không có manh mối gì. Gia đình nông dân, cùng mỗi một

ngọn núi trong trấn nhỏ kia bọn họ cũng tìm hết rồi, căn bản là không có nửa điểm manh mối.

Thượng Quan Sở biết trấn nhỏ kia căn bản không phải là địa chỉ gửi thư

thật sự, liền phái người giám sát ở trấn nhỏ gửi thư kia, hy vọng có thể tìm ra nguồn gốc, tìm ra Diệp Thanh Linh. Diệp Thanh Linh đến khe núi này đã nửa tháng, biết tên kia là Lãnh Thần. Hắn rốt cuộc làm việc gì, có thân phận gì, Diệp Thanh Linh không biết,

cũng không ai dám nói cho cô.

Lãnh Thần hình như mỗi ngày đều rất rãnh, không có việc gì sẽ tìm Diệp

Thanh Linh nói chuyện phiếm, có đôi khi còn có thể cùng Diệp Thanh Linh

chơi cờ uống trà.

Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng đặt xuống một quân cờ, thản nhiên nói: "Anh không chán?."

Lãnh Thần vừa nghe, vẻ mặt thản nhiên tươi cười, nói: "Chỗ nào nhàm

chán, vốn không có việc gì mà." Chẳng qua hắn thích cuộc sống như vậy.

Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Lãnh Thần, nói: "Anh không nên gọi là Lãnh Thần."

Sao lại đột nhiên nói đến tên của hắn chứ, lời này đổi đề cũng quá kỳ

quái đi! Lãnh Thần ý cười càng đậm, ngẩng đầu nhìn mặt Diệp Thanh Linh,

nói: "Vì sao?"

"Tươi cười như vậy không lạnh chút nào." Diệp Thanh Linh lại đặt xuống một quân cờ nói.

"Đang nói truyện cười sao? Chuyện cười này xác thực đủ lạnh." Lãnh Thần cười ha ha nói.

"Phải không?" Diệp Thanh Linh cũng vẻ mặt cười, thản nhiên đặt xuống một quân cờ nói: "Anh thua."

Lãnh Thần cúi đầu nhìn ván cờ, một hồi lâu mới thở dài nói: "Khi nào thì mới có thể thắng cô một lần a!"

"Tôi nghĩ đời này cũng không thể." Diệp Thanh Linh tự tin cười nói.

"Không có khả năng." Lãnh Thần kiên định trả lời, hắn không tin hắn không thể thắng cô một lần.

Diệp Thanh Linh cười nhẹ, đứng dậy, nói: "Thư của tôi đã gửi sao?"

"Người nhà cô chắc đã nhận được." Lãnh Thần cúi đầu suy nghĩ ván cờ lúc trước, buột miệng trả lời.

"Vậy là tốt rồi." Diệp Thanh Linh vẻ mặt ý cười, nhỏ giọng nói thầm.

Lãnh Thần tuy rằng cúi đầu không nhìn Diệp Thanh Linh, nhàn nhã nói: "Nhận được tin, chồng cô chắc không buồn."

"Anh cũng không phải là anh ấy." Sao biết người ta có thương tâm hay không, cô không tin hắn là người yếu ớt như vậy.

"Nếu như tôi là anh ta, chắc sẽ bị chứng trầm cảm." Lãnh Thần cuối cùng là ngẩng đầu, nhìn mặt Diệp Thanh Linh.

"Vì sao?" Diệp Thanh Linh khó nhịn hỏi vì sao.

"Vợ mình khi không biến mất, cô nói có thể hậm hực hay không?" Lãnh Thần vẻ mặt tươi cười, trong đó cũng có vài phần nghiêm túc.

Diệp Thanh Linh đối với cách nói Lãnh Thần từ chối cho ý kiến, nhưng cô

tin tưởng Thượng Quan Sở sẽ không bởi vì của cô mất tích mà bị hội chứng trầm cảm gì đó, bây giờ anh hẳn là đang cố gắng tìm manh mối mới đúng.

Nghĩ như vậy, cô không tự giác trên mặt mang theo tươi cười thản nhiên,

nói: "Anh ấy không yếu ớt như vậy." Yếu ớt cũng không phải là tính cách

Thượng Quan Sở, cũng không phải tính cách Diệp Thanh Linh cô. Bọn họ đều đã tìm kiếm lý lẽ cùng thoải mái ở trong đường cùng.

Diệp Thanh Linh cười tự tin như vậy khiến Lãnh Thần nhìn xem mất thần,

không khỏi thở dài: "Cô rất lạc quan." Người phụ nữ này sẽ không sợ hắn

không vui sẽ giết cô sao? Vì sao trong hoàn cảnh như vậy, cô còn có thể

cười tự tin như vậy? Khó có thể nói là vì chồng của cô Thượng Quan Sở?

Lãnh Thần nghĩ, trong ánh mắt lại xen lẫn một tia đố kị chính hắn cũng

không biết.

"Khóc sống, hay là cười sống, chỉ là một lựa chọn mà thôi." Diệp Thanh

Linh nhẹ nhàng khẽ động khóe môi, một chút ngoài ý muốn không ai muốn

gặp phải, mà cô cũng không ngoại lệ.

Lãnh Thần lẳng lặng nhìn cô lúc lâu, nói: "Nếu như không phải bởi vì đáp ứng bạn tôi, tôi nghĩ tôi sẽ thả cô."

Diệp Thanh Linh cười nhẹ nói: "Nếu như không phải bởi vì anh trói tôi

lại, tôi nghĩ chúng ta sẽ là bạn." Hắn và cô thật sự rất giống nhau,

thích cuộc sống nhàn nhã, thích uống trà, thích chơi cờ.

Lãnh Thần tươi cười đầy mặt, nói: "Nếu như không phải bởi vì bạn tôi,

tôi sẽ không quen cô." Đương nhiên cũng sẽ không có người cùng hắn uống

trà chơi cờ.

"Nhưng mà không có nếu như." Diệp Thanh Linh nhìn phương xa, thản nhiên nói.

Nghe xong, Lãnh Thần không tự giác cười khổ một chút. Đúng a, không có

nếu như. Hắn cùng cô cũng sẽ không trở thành bạn, Lãnh Thần biết rất rõ.

Hôm nay, Diệp Thanh Linh viết xong bức thư thứ hai, đưa cho Lãnh Thần.

Lãnh Thần tùy tay nhận thư đặt ở trê


Insane