
Lạc Tình Tình, nếu như anh dùng thêm
tí sức nữa, chắc chắn Lạc Tình sẽ đi chôn ngay, nhưng anh vẫn chưa xuống tay được, dù sao trong lòng anh vẫn có người vợ ngoan độc này.
Trong tình yêu, người nào yêu người kia trước, người đó chính là kẻ thua cuộc, Vương Hạo chính là người thua.
Lạc Tình Tình tìm được cơ hội thoát thân, cô hắng giọng, nhướng mày,
cười nhìn Vương Hạo, sau đó nói: "Anh không cần cầm những tấm ảnh kia
đến đây uy hiếp tôi nữa, tôi cũng sẽ không cầm những đoạn ghi âm đến ép
buộc anh, thành thật mà nói mục đích của chúng ta chỉ có một, đó là tiền của Đơn Triết Hạo, chúng ta phải giữ lập trường, nhưng trước hết phải
tìm cách diệt trừ Giản Nhụy Ái."
"Chỉ cần cô đừng mang ý định quay lại bên cạnh Đơn Triết Hạo, mặc kệ như thế nào! Ta sẽ giúp cô… giết chết Giản Nhụy Ái." Vương Hạo lạnh lẽo nói
"Được, đồng ý, hiện tại anh đi nghỉ ngơi một chút đi, lần trước anh đã
gây tổn thương của Giản Nhụy Ái, thì người khôn khéo và xảo trá như Đơn
Triết Hạo, nhất định sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ cô ta, nên lúc này chưa
phải là thời cơ hành động."
Vương Hạo cũng cam chịu với suy nghĩ thấu đáo của cô. Một chiếc máy bay lên thẳng sang trọng, bay qua tòa nhà Hải Thịnh, bay vọt ra biển, chạy đến thảo nguyên xanh tươi.
Giản Nhụy Ái xuống máy bay, nhìn những đồng hoa xinh đẹp, đây là lần thứ hai cô tới làng chài, cô cũng không biết vì sao Đơn Triết Hạo muốn mang cô đến đây.
Nên cô chỉ có thể đưa đôi mắt nghi vấn nhìn anh, như thể muốn tìm được một câu trả lời trong đôi mắt anh
"Lần trước, anh thật xin lỗi em, để cho em chịu thua thiệt, lần này anh sẽ bồi thường. . . . . ."
Vẫn còn vì chuyện đó sao, Giản Nhụy Ái nở ra một nụ cười, nhón chân lên, cô đưa tay, ôm lấy cổ của Đơn Triết Hạo, đặt một nụ hôn lên môi anh,
giống như chấp nhận lời nói của anh, lại giống như đang đánh cuộc với
nó.
Mùi thơm quen thuộc, hương vị của người đàn ông quen thuộc, để cho cô
càng thêm an tâm, buông Đơn Triết Hạo ra: "Hạo, đừng như vậy, tất cả đều là những chuyện đã xảy ra."
Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt tựa như dòng nước trong veo nhìn vẻ mặt đau
lòng của Đơn Triết Hạo, cô lặng lẳng tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe
nhịp tim và cảm nhận mùi vị của anh.
Đơn Triết Hạo cười cười, choàng tay qua nắm lấy tay cô, rồi ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên trán cô một cái: "Cám ơn em."
Sau đó anh lôi kéo cô đi về phía ruộng hoa, khiến cho bóng dáng hai người kéo dài khắp làng chài
Làng chài yên tĩnh, không có nông dân làm việc, hiện tại đang mùa thu hoạch, làm sao lại không có ai như thế.
Thời điểm Giản Nhụy Ái đang sống trong nghi ngờ, thì bất chợt, mọi người từ ruộng hoa đứng lên, trên người bọn họ là những bộ quần áo đủ màu
sắc, đứng thành một đội hình, từ trên cao có thể nhìn rõ chữ bên dưới.
Những chữ kia chính là ‘Giản Nhụy Ái, gả cho anh đi’
Giản Nhụy Ái vì bất ngờ lấy tay che miệng lại, nhìn thấy Đơn Triết Hạo
đứng bên cạnh đang quỳ một chân dưới đất, trên tay là một chiếc nhẫn kim cương đắc giá và rất xinh đẹp.
"Tiểu Nhụy, đây là một chiếc nhẫn kim cương anh nhờ một nhà thiết kế
người Đức làm riêng cho em, nó cũng giống như những đóa hoa ở đây, màu
vàng rực rỡ trong nắng, và cũng là chiếc nhẫn có một không hai trên thế
giới, nó biểu hiện là em là người duy nhất trong lòng anh, đời này em
chỉ thuộc về anh." Đơn Triết Hạo đưa đôi mắt nóng rực, một chân quỳ
xuống đất, nghiêm túc cầu hôn.
Giản Nhụy Ái ngớ ngẩn, ánh mắt nhìn chiếc nhẫn xa xỉ, đúng thật là nó
rất đẹp, thì ra ngày đó chỉ là anh muốn biết được lòng cô, do đó mới tạo tình huống cầu hôn bất đắc dĩ như thế.
Ánh mắt của cô bị hơi nước bịt kín, mặt mày vô cùng vui vẻ, nụ cười
giống như hoa hồng nở rộ mang theo chút thẹn thùng càng làm cho lòng
người ước ao, cô nhìn chăm chú vào đôi mắt chứa đầy chân tình của Đơn
Triết Hạo, ngay sau đó, lại nhìn chung quanh, ai cũng nở nụ cười chúc
phúc với cô
Thế nên nụ cười cô càng thêm rộng mở, nụ cười đó rót sâu vào cõi lòng
của Đơn Triết Hạo, mang cho anh rất nhiều ấm áp, để cho anh càng nở nụ
cười tươi tắn với cô.
"Tiểu Nhụy, gả cho anh được không." Sắc mặt của Đơn Triết Hạo còn trở
nên dịu dàng, nghiêm túc cầu hôn, một đôi mắt chân thành giống có phép
thuật, quyến rũ Giản Nhụy Ái.
"Em đồng ý. . . . . ." Nước mắt lăn dài trên gương mặt Giản Nhụy Ái, đó
là nước mắt hạnh phúc, cổ họng cô nghẹn ngào, khiến cho cô nói không nên lời, đó là niềm kích động dâng trào. . . . . .
Cô thật sự muốn gả cho Đơn Triết Hạo ngay lập tức, thật là nhớ khoảnh khắc cô và anh ở bên cạnh nhau
Đơn Triết Hạo đeo nhẫn vào ngón tay Giản Nhụy Ái, giống như không phải
là một chiếc nhẫn đơn giản, mà như thể anh đang trao gửi cho cô hạnh
phúc, thì ra hạnh phúc không phải nhìn đối phương hạnh phúc, mà hai
người cùng nắm tay nhau mới có hạnh phúc thật sự
"Bạch bạch. . . . . ." Chung quanh vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng,
không gian xung quanh sáng lên bởi chiếc nhẫn năm Carat rực rỡ dưới
nắng.
Hạnh phúc, thì ra đây mới là hạnh phúc thật sự, tự nhìn người mình yêu
lựa chọn rời đi, không phải là lựa chọn đúng đắn nhất, điều đúng đắn
th