
h trong ánh nắng ban mai thì bất giác mỉm cười:
“Linh Nhi dậy rồi à?”
“Ừm, Linh Nhi dậy rồi, Linh Nhi nhớ ca ca, ngủ không ngon giấc.” Cái
miệng nhỏ trề ra, Linh Nhi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm xem vật mà hắn đang khắc dở trong tay. “Đây là cái gì?”
“Là Linh Nhi.” Thu Minh Hạo cầm con dao khắc nốt nhát cuối cùng, thổi hết bụi gỗ, quả nhiên trong tay hắn là một Linh Nhi bằng gỗ vô cùng
sống động.
“Hả?” Linh Nhi kinh ngạc tròn mắt. “Tiểu tiểu tiểu Linh Nhi ư?”
“Cái gì mà ‘tiểu tiểu tiểu’?” Hắn không kìm được phì cười. Sau ngày
hôm qua, hắn đã biết tính cách Linh Nhi có chút khác biệt với người
thường, giọng hắn bỗng trở nên dịu dàng hơn, “Thích không?”
“… Muốn tặng cho Linh Nhi sao?”
“Nếu Linh Nhi thích, thì tặng cho Linh Nhi.”
“Linh Nhi thích.”
Trên thế giới này lại có người biểu đạt niềm yêu thích của mình thẳng thắn rõ ràng tới như thế, mọi việc đều hết sức chân thành, trong suốt
như một viên thủy tinh không lẫn tạp chất… Thu Minh Hạo cúi đầu nhìn vào khuôn mặt nhỏ của nàng, nhìn rất lâu không sao rời được mắt.
“… Minh Hạo ca ca, Linh Nhi thích mà, không cho Linh Nhi sao?” Linh
Nhi nhìn chằm chằm vào “Tiểu tiểu tiểu Linh Nhi”, hỏi rất khẽ.
Hắn bừng tỉnh, khẽ cười: “Vốn là làm cho nàng mà, cầm lấy đi.”
Linh Nhi vui vẻ reo lên: “Cảm ơn Minh Hạo ca ca.”
Đứng bên cạnh là Ngụy Di Phương, nàng ta cùng dậy với Linh Nhi, cùng
ra khỏi phòng với nàng và đứng đó quan sát rất lâu, chỉ cảm thấy đầu óc
hỗn loạn không thể lý giải nổi.
Một nam hai nữ trở thành bạn đồng hành, bắt đầu chuyến ngao du của mình.
Ngụy Di Phương không hỏi thái tử điện hạ vì sao lại rời kinh thành,
một mình ngao du giang hồ, bởi vì việc đó chẳng liên quan gì tới nàng
ta. Nhưng tâm tư tình cảm của thái tử điện hạ dành cho Linh Nhi, nàng ta không thể không hỏi, mấy lần đã hỏi thẳng, và lần nào cũng chẳng có
được câu trả lời thỏa đáng. Nhiều lần nàng ta lén quan sát ánh mắt của
thái tử khi nhìn Linh Nhi, không có chút vẩn đục nào, nhưng sự sủng ái
của thái tử, thì không thể vô duyên vô cớ… Haizz, đau đầu, đau đầu quá!
Thế này gọi là gì? Tự cầm đá đập vào chân mình đúng không? Sớm biết thế
này, nàng ta dụ dỗ vợ người khác bỏ nhà đi làm gì?
Khi nàng ta ảo não mượn trà giải sầu, thì có người lại chẳng có mắt mà sán đến góp vui.
“Hai vị mĩ nhân, gia gia nhà chúng tôi có ý mời hai vị đến phủ làm khách, xin hãy nể mặt.”
Không phải nghi ngờ gì nữa, kẻ sán tới ấy, miệng cười nịnh bợ, cúi
mình, rõ ràng là lũ tiểu nhân chuyên thay chủ đi làm mấy việc cướp nam
chiếm nữ, cả đời chẳng làm được việc gì ra hồn.
“Cút!” Ngụy Di Phương đang buồn chán lại không biết tâm sự cùng ai.
“Haizz, lại là một mĩ nhân chua ngoa đanh đá, rất hợp khẩu vị của đại ca, còn nàng kia nhìn có vẻ ngoan hiền, để dành cho bổn…” Một tiếng
rống lên như tiếng lợn bị chọc tiết, trên mu bàn tay của kẻ vô lại thò
về phía Linh Nhi kia mọc lên một chiếc đũa, chiếc đũa đó đâm xiên từ mu
bàn tay sang lòng bàn tay, phối hợp với tiếng rú rít của chủ nhân bàn
tay, chiếc đũa khẽ rung rung lên.
Đám tùy tùng gào rú xông lên, Ngụy Di Phương được thể tìm cách trút
bỏ ấm ức trong lòng, dùng lũ tiểu nhân ấy làm bao cát, đấm đá sảng
khoái.
“Minh Hạo ca ca, Ngụy tỷ tỷ đang đánh người?” Được Thu Minh Hạo bảo
vệ kéo ra một góc, Linh Nhi nhón gót chân, nhìn qua vai người đàn ông,
kinh ngạc hỏi.
“Là đang đánh người.”
“… Đánh người không đúng, Linh Nhi đánh người, ca ca giận Linh Nhi, không chơi với Linh Nhi nữa.”
Minh Hạo đã biết “ca ca” mà Linh Nhi thường nhắc đến là Thu Hàn
Nguyệt, cười đáp: “Người đáng đánh thì phải đánh, Linh Nhi đánh người,
Minh Hạo ca ca tuyệt đối sẽ không giận Linh Nhi đâu.”
“Người đó cố ý tiếp cận ca ca, muốn cùng Linh Nhi sống với ca ca,
Linh Nhi không muốn, liền đánh nàng ta… nhưng nàng ta rất đau, khóc hu
hu, Linh Nhi làm sai rồi… Linh Nhi rất nhớ ca ca… hu hu…”
“… Haizz?” Sao đang nói tự dưng lại khóc rồi? Thu Minh Hạo quay đầu
nhìn từng giọt nước mắt trong vắt chảy xuống, cười chẳng được khóc chẳng xong. “Linh Nhi ở ngoài một thời gian rồi, chơi đã vui đủ chưa?”
“Ừm, vui… Hu hu… nhớ ca ca…”
“Nếu thấy vui, thì hãy quên những chuyện không vui đi. Nếu hắn nhớ nàng, đương nhiên sẽ đi tìm nàng.”
“… Ca ca sẽ đi tìm Linh Nhi chứ?” Linh Nhi bỗng dưng nín khóc, đôi mắt ướt ngước lên nhìn.
“Nếu hắn nhớ nàng, sẽ đến tìm nàng.” Thu Minh Hạo giơ tay lên lau nước mắt trên đôi lông mi dài của nàng, đáp.
Hắn không nói thật, hắn biết mình lúc này không được quang minh lỗi
lạc cho lắm, bỗng dưng lại hy vọng vị vương thúc kia là kẻ vô lại lật
lọng, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, để hắn có lý do giành bông hoa đào
tươi thắm này về làm của riêng. Haizz, ai bảo phụ nữ hẹp hòi, đàn ông
đôi khi cũng chẳng rộng lượng gì hơn.
“Ca ca nhất định nhất định rất nhớ rất nhớ Linh Nhi, ca ca nhất định nhất định sẽ đến tìm Linh Nhi!”
“… Linh Nhi khẳng định như thế?”
“Ừm, Linh Nhi khẳng định như vậy như vậy như vậy!”
Khóe miệng Thu Minh Hạo nhếch lên cười, “Được, vậy chúng ta đánh
cược, nếu trong vòng ba ngày nữa mà hắn xuất hiện trước mặt Linh Nhi,