XtGem Forum catalog
Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324272

Bình chọn: 10.00/10/427 lượt.

chút yếu đuối nào của phụ nữ, thật đúng là “thư giục mau

xong mực đậm nồng”[1'>. Chữ đẹp, chữ đẹp. Viết xong, giơ cao lên đỉnh

đầu: “Thành chủ, cáo trạng ở đây.”

[1. Câu thơ trong bài Vô đề II của Lý Thương Ân đời Đường Trung Quốc. Trần Trọng San dịch.'>

“Tử Hiên, ngươi hãy làm sư gia, đọc cho bổn thành chủ nghe xem.”

Đến nước này, Phương Tử Hiên chẳng hỏi lại tiếng nào, đón lấy tờ cáo

trạng, cao giọng đọc: “Dân nữ Tử Oanh, thay muội muội kêu oan, tố cáo…”

Nàng ta viết rất có đầu có cuối, hơn một trăm chữ, Thu Hàn Nguyệt

chăm chú lắng nghe, từ đầu tới cuối, nụ cười vẫn đọng trên môi. “Những

điều ngươi tố cáo, có đầy đủ vật chứng nhân chứng không? Vết thương trên người lệnh muội, có được kiểm nghiệm chưa?”

Kỹ nữ áo tím điềm đạm đáp: “Chưa kiểm nghiệm, mong thành chủ đại nhân cho người tới kiểm tra thương tích.”

“Được, bổn thành chủ chuẩn.” Thành chủ đại nhân tỏ rõ sự công chính

nghiêm minh, “Theo nguyên cáo, bổn thành chủ nên xử phạt người hành hung kia thế nào?”

“Nguyên cáo” ưỡn thẳng lưng, “Trừng phạt theo luật.”

“Vậy thì, truyền nhân chứng lên công đường. Phương Tử Hiên, trong cáo trạng viết ngươi tận mắt chứng kiến, ngươi không ngại kể lại chuyện này cho bổn thành chủ nghe chứ.”

“Bẩm thành chủ đại nhân, cổ họng thảo dân sưng tấy, rất đau… khụ… khụ… khụ… không thể nói chuyện!”

Khóe môi kỹ nữ áo tím nhếch lên khinh miệt.

“Các vị phu nhân thì sao?”

“Bẩm thành chủ đại nhân, chúng dân phụ đầu đau như búa bổ, e là không thể… không thể…” Bốn phu nhân của Phương Tử Hiên lần lượt ngả người vào cánh tay của a hoàn đứng hầu sau mình, rồi được họ lập tức đưa ra

ngoài.

Sự khinh miệt trên khóe môi của kỹ nữ áo tím càng rõ nét hơn.

“Nhân chứng đều phát bệnh, nguyên cáo Tử Oanh, số ngươi thật đen đủi.”

“Thành chủ quên là dân nữ còn một nhân chứng nữa ư?”

“Người nào?”

“Chính là thành chủ đại nhân.” Đôi mắt đẹp ngước nhìn hắn chẳng sợ hãi.

“Phải rồi, bổn thành chủ suýt thì quên mất. Bổn thành chủ cũng là một trong số các nhân chứng. Vậy thì, xin hỏi nguyên cáo, ngươi cho rằng

bổn thành chủ sẽ làm chứng thế nào đây?”

“Chủ của một thành, phụ mẫu của dân, trên có trời xanh, dưới có thần

linh, dân nữ xuất thân thấp kém, chỉ mong thành chủ đòi lại công bằng

cho dân nữ.”

“Công bằng?” Thu Hàn Nguyệt hét lớn, “Công bằng ở đâu ra? Bổn thành

chủ đầu thai vào nơi tốt, sinh ra đã có bá phụ làm hoàng đế, có phụ thân là thành chủ, việc này đối với rất nhiều người mà nói, là một sự bất

công. Dám hỏi nguyên cáo, ngươi cho rằng bổn thành chủ nên trả lại công

bằng cho ngươi thế nào?”

“Nguyên cáo” lạnh lùng nhướng mày liễu lên, “Nếu thành chủ đại nhân

cố chấp bao che cho hung phạm, dung túng hung phạm, thì dân nữ chẳng còn gì để nói nữa!”

Lần này, Thu Hàn Nguyệt gật đầu đồng tình: “Ngươi nên không có gì để nói từ lâu rồi!”

“Ha.” Một tiếng cười lạnh lùng vang lên. “Xem ra, thành chủ đại nhân

không hề thấy xấu hổ vì việc bao che cho người thân của mình, ngược lại

còn thấy vui?”

“Bổn thành chủ bao che, thiên vị đấy, ngươi định làm gì?”

“Ngài…” Khuôn mặt kiều diễm của kỹ nữ áo tím đỏ bừng vì tức giận, nói từng từ từng chữ rõ ràng. “Kẻ dùng quyền để mưu sự, sẽ nhờ quyền mà đắc thế, rồi cũng có ngày bị kẻ có quyền thế cao hơn chèn ép, chỉ biết ức

hiếp những kẻ yếu thế hơn mà thôi.”

“Được, kiến giải độc đáo, chính xác.” Thu Hàn Nguyệt gật đầu khen.

“Vậy, mời cô nương hãy tìm một vị quyền thế cao minh hơn tới mà áp chế

bổn thành chủ đi. Trước khi ngươi tìm được, bổn thành chủ chắc chắn phải bảo vệ, thiên vị phu nhân nhà mình.”

Phương Tử Hiên lắc đầu: cô nương Tử Oanh tâm cao khí ngạo, lần này

thì đã thực sự khiêu khích được thiên tính tàn nhẫn của thành chủ đại

nhân, diễn kịch lâu như thế, cũng đủ rồi đấy. “Hàn Nguyệt, chuyện này

xảy ra ở phủ của đệ, hãy giao cho đệ giải quyết, huynh cũng nên về với

tẩu phu nhân đi.”

“Chủ nhân hạ lệnh tiễn khách, ta cũng chẳng thể mặt dày mà không đi.” Thu Hàn Nguyệt phất tay áo, khum tay cáo từ: “Làm phiền Tử Hiên, tìm

một đại phu y thuật cao minh đến chữa trị cho người bị thương, chi phí

hết bao nhiêu cứ báo lại cho Nam Trung. Tạm biệt.”

“Cái gọi là thành chủ anh vũ, anh hùng thiếu hiệp, thì ra chỉ sáng

loáng bên ngoài còn mục ruỗng bên trong, thì ra lại hèn hạ, ti tiện như

thế!”

Những lời này, quả nhiên đã khiến Thu Hàn Nguyệt phải dừng bước, quay đầu quát: “Xem ra, bổn thành chủ nên hèn hạ, ti tiện hơn chút nữa mới

phải. Rút phắt chiếc lưỡi lanh lợi kia của cô nương đi, thế nào?”

“Dùng thế áp người, dùng lời dọa dẫm, bề ngoài thì tưởng mạnh mẽ, nhưng trong lòng thì yếu đuối…”

“Cô nương Tử Oanh, cô nương nói đủ rồi đấy!” Phương Tử Hiên vội lên

tiếng, cắt ngang những lời cay nghiệt của nữ tử thanh lâu cao ngạo này.

“Cô nương tưởng thành chủ đại nhân chỉ nói chơi, chỉ dọa dẫm thôi ư?

Đừng nói thành chủ đại nhân, ngay cả Phương Tử Hiên ta, rút đầu lưỡi

ngươi cũng chẳng phải việc khó khăn gì!”

Nửa khuôn mặt của người kỹ nữ đỏ lựng, cố gắng để ngăn không cho nước mắt rơi xuống, ngang bướng tức giận nhìn trừng trừng.

Thu Hàn Nguyệt nhếch môi lên, đi thẳn