
hững thứ đó thì
lại không nỡ, khuôn mặt nhỏ xinh khẽ chau lại.
Thu Hàn Nguyệt không thể kìm được nữa, bèn lấy từ trong ống tay áo ra hai đồng bạc, “Đừng tìm nữa, ca ca thay nàng thưởng.”
Linh Nhi như trút được gánh nặng, vội vàng gật đầu: “Tiền của ca ca cũng là của Linh Nhi, ca ca cho cũng như Linh Nhi cho.”
Phương Tử Hiên thấy rõ sự trân trọng thương yêu trong ánh mắt của Thu Hàn Nguyệt khi nhìn thê tử, bắt đầu cảm thấy có lẽ trước đó mình đã quá đường đột, bèn nháy mắt với phu nhân của mình đang ngồi bên cạnh.
“Thành chủ phu nhân.” Đại phu nhân của Phương Tử Hiên đứng dậy, tươi
cười gọi. “Mẫu đơn trong vườn vừa nở, chúng ta nhường chỗ này cho đàn
ông bàn chuyện, ta đưa phu nhân đi hít thở không khí trong lành và ngắm
hoa có được không?”
“Được!” Linh Nhi nhận lời ngay, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi đùi của Thu Hàn Nguyệt. “Linh Nhi muốn đi ngắm hoa!”
Thu Hàn Nguyệt vốn định ngăn lại, nhưng không nỡ làm mất hứng của mọi người, bèn gọi Minh Thúy đang đứng chờ hầu ngoài hiên, “Đi theo phu
nhân, đừng để phu nhân uống rượu.”
Vừa là thành chủ phu nhân, vừa rồi trong bữa tiệc cũng đã thấy sự
sủng ái của thành chủ dành cho vị tiểu mĩ nhân này, nên bốn vị phu nhân
của Phương Tử Hiên đương nhiên cũng tận tâm tận sức để lấy lòng nàng,
nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghi vấn: Vị tiểu phu nhân này nhìn thì
có lẽ cũng phải mười lăm mười sáu tuổi rồi, sao lời nói hành động lại
giống hệt một đứa trẻ con như thế? Không lẽ đầu óc có vấn đề hay sao?
Haizz, xinh đẹp như thế, mà lại là một kẻ ngốc, đúng thật là quá đáng
tiếc.
“Bốn vị tỷ tỷ còn chưa cho Linh Nhi biết, tại sao rõ ràng có bốn người, mà lại chỉ có một ‘lão gia’?”
Linh Nhi vui vẻ náo nhiệt một hồi giữa các khóm hoa mẫu đơn, rồi hét
lên một chữ “mệt”, bốn vị phu nhân kịp thời đưa vị khách quý vào trong
tiểu đình nghỉ ngơi, lệnh cho người mang hoa quả và một bình trà thơm
tới. Còn câu hỏi của Linh Nhi, khiến bốn vị phu nhân trở nên im lặng,
chỉ có đôi mắt mở to sáng long lanh nhìn họ chằm chằm, họ có muốn đổi
chủ đề cũng khó. Lúc này, họ lại có cảm giác vị thành chủ phu nhân không hề ngốc chút nào.
“Đàn ông vốn là phải có năm thê bảy thiếp. Lão gia nhà chúng tôi là
độc đinh, nên phải cưới về thêm vài tỷ muội nhằm giúp lão gia sinh con
nối dõi tông đường, đấy là suy nghĩ của lão gia và cũng là chủ ý của
ta.” Phương đại phu nhân đáp.
Ba vị phu nhân còn lại cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, thành chủ phu
nhân. Có thêm tỷ muội hầu hạ lão gia, cũng là khiến bọn ta bớt buồn
chán.”
“Không cần.” Linh Nhi lắc đầu nguầy nguậy. “Linh Nhi không muốn có
thêm tỷ tỷ muội muội, Linh Nhi muốn ca ca chỉ có mình Linh Nhi thôi.”
“Nhưng.” Trên sắc mặt của bốn vị phu nhân Phương Tử Hiên bỗng xuất
hiện vài nét ác ý, “Người như Thu thành chủ, không thể chỉ có một mình
phu nhân. Thành chủ phu nhân bây giờ đang ở độ tuổi đẹp nhất, nên đương
nhiên thành chủ thương yêu sủng ái. Đợi phu nhân thêm vài tuổi nữa,
thành chủ kiểu gì cũng sẽ nạp thêm thiếp.”
“Yêu cầu đàn ông cả đời chỉ ngửi một bông hoa, là điều vô cùng khó.
Giống như mấy tỷ muội bọn ta, lần lượt thay nhau hầu hạ lão gia, lão gia đều rất thích, cũng chưa từng cảm thấy chán ghét bọn ta, tốt biết bao.
Thành chủ phu nhân, phu nhân nên có tính toán cho cuộc sống sau này của
mình, vẫn nên tìm cho thành chủ một người cùng phu nhân chăm lo cho ngài ấy.”
Minh Thúy đứng ngay sau lưng Linh Nhi nghe vậy, mày cau chặt lại,
miệng mấp máy, nhưng vì ngại thân phận mình thấp kém, nên những lời đã
ra tới miệng rồi lại phải nuốt vào. Thầm nghĩ trong lòng, bao giờ về
phải bẩm báo lại với thành chủ, sau này đừng để phu nhân qua lại với đám phụ nữ nhiều chuyện này vẫn tốt hơn.
“Không muốn! Không muốn! Không muốn!” Linh Nhi nhảy dựng lên, khuôn
mặt nhỏ xinh đầy căng thẳng, “Linh Nhi không muốn người khác ở bên ca
ca, Linh Nhi ghét các người, Linh Nhi đi tìm ca ca!”
Không màng tới việc giẫm đạp lên đám mẫu đơn cao quý kiêu ngạo, cũng
mặc kệ bốn vị phu nhân và Minh Thúy gấp gáp đuổi theo, nàng vội vàng bỏ
chạy, nàng chỉ muốn nhanh chóng chạy về bên ca ca, muốn ca ca phải cho
Linh Nhi một lời hứa chắc chắn để Linh Nhi không phải lo lắng: ca ca sẽ
không có người khác, vĩnh viễn chỉ có một mình Linh Nhi thôi! Linh Nhi
ra sức chạy, mấy người phụ nữ phía sau làm sao có thể đuổi kịp nàng?
Nàng lao vào trong phòng khách như một cơn gió, mở miệng gọi: “Ca ca, ca ca mau nói cho Linh Nhi hay…”
Kỹ nữ áo cam, đang tươi cười rót rượu cho thành chủ, làm như vô tình
vấp một cái, cơ thể mềm mại như nhung ngã lên đùi thành chủ.
“Cút mau!” Đôi mắt đẹp của Linh Nhi bỗng trở nên vô cùng hung dữ,
thân hình mảnh dẻ nhanh nhẹn len lên phía trước, giơ tay kéo kỹ nữ kia
xuống đất, đôi chân nhỏ đang đi giầy thêu màu hồng ra sức đá: “Ngươi dám tiếp cận ca ca, ngươi dám muốn ở cùng Linh Nhi, đánh chết ngươi, Linh
Nhi đánh chết ngươi!”
Linh Nhi nổi giận, người kinh ngạc nhất không phải là Phương Tử Hiên và các vị phu nhân, mà chính là Thu Hàn Nguyệt.
Linh Nhi của hắn cũng biết mắng người?
Linh Nhi của hắn cũng biết đánh ng