
sát vào “Minh Hương Chúc”.
“Được rồi!” Kẻ kia vỗ bàn, rất khó chịu. “Cướp ai? Đi đâu cướp? Muốn cướp thế nào? Nói mau!”
“Cướp thê tử của ta, cướp từ trong tay vương tử của Hồ tộc, cướp thế nào thì còn phải xem bản lĩnh của đệ…”
“Cái gì cái gì cái gì?” Kẻ đó nhón chân nhảy lên “Vương tử Hồ tộc?”
“Vương tử Hồ tộc Bách Diêu.” Thu Hàn Nguyệt lạnh lùng.
“Huynh nói muốn đệ cướp người từ trong tay vương tử Hồ tộc?” Người kia hỏi lại với vẻ mặt như không dám tin.
“Đúng.”
“… Huynh có chắc chắn kẻ đó là vương tử Hồ tộc?” Người kia bắt đầu nghi ngờ.
“Ta chắc chắn.” Thu Hàn Nguyệt nhìn lại hắn, “Không dám ư?”
Người kia gật đầu, gật đầu, rồi lại gật đầu: “Không dám, không dám,
vô cùng không dám, đệ không dám… bỏ qua một cơ hội lớn thế này! Ha ha
ha, Hàn Nguyệt ca ca, huynh đúng là ca ca ruột của đệ, yêu chết mất!”
“Đương kim hoàng thượng mới là ca ca ruột của đệ!”
“Mặc kệ, mặc kệ, đều giống nhau cả thôi, đi đi đi nào, mau đưa đệ đi, đỠmuốn đi gặp vương tử Hồ tộc, nghe nói tên tiểu tử đó tướng mạo phi
phàm, bổn ác bá muốn đọ với hắn, xem cái mặt mà bổn ác bá đệ ăn trộm từ
chỗ bà mẹ già có thể bì được với hắn không, ha ha ha…”
“…” Thu Hàn Nguyệt giờ đã hiểu thế nào là nhờ nhầm người, nhưng đã
tới nước này, cũng đành đi bước nào hay bước ấy, cùng lắm là mang theo
“Minh Hương Chúc” bên người, lúc nào cần sẽ gọi người tới ứng cứu.
Thu Hàn Nguyệt tìm người họ hàng trong Vu tộc tới, vội vàng muốn cứu
Linh Nhi về, là vì muốn giải quyết nỗi nhớ nhung của mình, cũng là muốn
đè bẹp sự hống hách của ông anh vợ. Hắn cũng biết rằng, hắn không cần
phải lo lắng cho sự an toàn của Linh Nhi, bởi dù sao, làm gì có ai dám
làm tổn thương muội muội mà vương tử Hồ tộc vô cùng yêu quý chứ?
Nhưng ôm chiếc áo của Linh Nhi, làm theo lời chỉ dẫn của “Vu tộc đệ
nhất mĩ thiếu niên” Thu Quan Vân, hắn tiến về phía trước, càng đi về
phía trước, càng cảm thấy thấp thỏm, đến cuối cùng, trái tim đập thình
thịch như gõ trống, thậm chí đêm ngủ không ngon giấc, ăn cơm không ngon
miệng.
“Không ổn, không ổn, rất không ổn.” Đột nhiên, Thu Quan Vân lắc lư
cái đầu, không ngừng tặc lưỡi thở dài, khiến hắn vô cùng bực bội.
“Đệ mau nói cho rõ ràng đi, rốt cuộc là không ổn ở chỗ nào?”
“Huynh chắc chắn chủ nhân của đôi giày thêu này là thê tử kiều diễm của huynh?”
“Đúng!”
“Nàng sắp gặp một kiếp nạn lớn.”
“… Kiếp nạn lớn?”
“Đừng nói với đệ là huynh không biết nàng ta chính là một con hồ ly đấy?”
“Thế thì đã sao?”
“Nếu đã là yêu, thì trải qua đại nạn cũng là chuyện bình thường trong số mệnh của chúng, có điều…”
“Tốt nhất là đệ hãy nói một lần cho rõ ràng.” Thu Hàn Nguyệt hai tay bóp chặt cổ y.
Yêu thật rồi ư? Thu Quan Vân uể oải cười, toét miệng để lộ hàm răng
trắng đều như ngọc, “Nàng ta hình như không phải là một yêu tinh thật
sự, nhưng phàm những thứ từ thú biến thành người, bất luận tâm địa thế
nào, trước khi cởi bỏ được yêu cốt hóa thành tiên, khó tránh khỏi vẫn
còn dã tính không thể thuần phục của thú và khí bẩn nhiễm trong cơ thể.
Nhưng đệ có thể cảm nhận được khí của chị dâu Hàn Nguyệt thuần khiết
giống như nước suối sau mưa, tâm hồn trong sáng đến tiên tử nơi cung Dao Trì cũng khó lòng bì kịp.”
“… Ta chỉ cần đệ nói cho ta biết, Linh Nhi phải trải qua kiếp nạn lớn như thế nào thôi?”
“Hả?” Thu Quan Vân vẻ mặt đầy kinh ngạc. “Đệ vẫn chưa nói sao?”
“Đệ – chưa – nói.” Thu Hàn Nguyệt gằn từng chữ một, rít qua kẽ răng.
“Ha ha, ngại quá ngại quá, kiếp nạn lớn mà chị dâu Hàn Nguyệt phải
trải qua lần này có lẽ là một kiếp nạn sinh tử. Cái gọi là kiếp nạn sinh tử là đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, qua được thì sống
không qua được thì chết… Á ái ái, huynh đánh đệ? Đệ sẽ mách mẹ đệ, huynh ức hiếp đệ…”
Thu Hàn Nguyệt sao có thể đánh hắn thật? Tức giận hét: “Nói cho ta biết, hiện giờ Linh Nhi đang ở đâu?”
Sơn trang Tỉnh Xuân, thành Hoàng Mai.
Bách Diêu đã nhắm trang chủ phu nhân Xuân Miên của Tỉnh Xuân sơn
trang, người có thể chất sạch sẽ để gửi gắm muội muội bé bỏng của mình,
rồi vội vàng đi thực hiện lời hứa trước đó. Linh Nhi rất thích mùi hương thanh khiết trên người Xuân Miên phu nhân, còn trang chủ phu nhân lại
rất yêu sủng vật, ở lại sơn trang Xuân Tỉnh, có cái ăn có cái chơi lại
có người thương, sự oán hận đối với đại ca cũng giảm dần, nhưng vì trên
người vẫn bị đại ca giăng kết giới khiến nàng không thể đi tìm gặp ca
ca, vì vậy mỗi lần Bách Diêu quay về gặp muội muội, vẫn bị muội muội hờn dỗi hứ một tiếng, rồi quay ngoắt đi không thèm quan tâm. Bách Diêu
chẳng rảnh mà giáo huấn nàng, vội vội vàng vàng liếc muội muội một cái
rồi lại rời đi ngay.
“Đại ca không yêu Linh Nhi nữa, tỷ tỷ, đại ca không yêu Linh Nhi nữa
thì làm thế nào?” Lần này, Bách Diêu vừa rời chân đi, Linh Nhi đã buồn
bã ủ rũ, nằm gọn trong lòng Xuân Miên mà oán trách, kêu ca.
“Hắn không yêu muội nữa, không thương muội nữa có gì mà phải cuống
lên? Chẳng phải muội còn có vị ‘ca ca’ nào đó rất yêu muội hay sao?”
“Đại ca là đại ca, ca ca là ca ca, Linh Nhi yêu cả hai người.”
“Yên tâm, đại ca muội không thể không yêu muội