Polaroid
Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324601

Bình chọn: 9.00/10/460 lượt.

o cho hắn, mặc dù tính tình công tử hà khắc, khi muốn trêu

chọc ai thì không giờ biết nương tay, nhưng chưa từng động tay động chân hay mắng chửi hắn, ngược lại lúc nào cũng tìm cách bồi dưỡng và coi

trọng hắn. Cho dù hắn lỡ tay đánh vỡ chiếc cốc ngọc mà chủ nhân yêu

thích nhất, cũng chỉ bị phạt đứng một buổi sáng rồi thôi, khiến mọi

người bắt đầu xì xầm và tò mò về quan hệ giữa hai người. Nhưng lần này,

chủ nhân đã xuống tay thật… mà thứ kinh khủng hơn cái tát đó, cính là

ánh mắt của chủ nhân.

“Kính Phi, ngươi khiến ta quá thất vọng.”

“Thành chủ, tiểu nhân…”

“Đừng nói thêm gì nữa!” Thu Hàn Nguyệt híp mắt lại, “Ta không muốn

giết ngươi, nhưng nếu ta còn nghe ngươi nói rằng mình không làm sai hoặc những lời đại loại như những gì ngươi làm là vì nghĩ cho bổn thành chủ

ta, ta thật sự sẽ giết ngươi đấy! Ngươi có muốn ta giết ngươi không?”

“Thành chủ…” Cho tới lúc này, Kính Phi đã nếm trải cảm giác thế nào gọi là sợ rồi.

“Bổn thành chủ sao có thể huấn luyện ra một tên nô tài ngu xuẩn, mê

tín dị đoan, không phân biệt được tốt xấu như ngươi chứ? Thật uổng công

bổn thành chủ đã kỳ vọng vào ngươi, Kính Phi, ngươi thật khiến bổn thành chủ quá đỗi thất vọng. Ngươi có biết khi ngươi làm việc này, ngươi sẽ

mất đi thứ gì không?”

Kính Phi run rẩy, sắc mặt thoắt biến đổi: “Không, thành chủ! Người

đừng đuổi Kính Phi đi. Tiểu nhân không có nhà, tiểu nhân từ nhỏ đã làm ở đây…”

“Ta sẽ không đuổi ngươi đi. Nếu là người khác, cho dù chỉ làm tổn

thương tới cái móng tay của Linh Nhi, ta cũng sẽ khiến hắn sống không

bằng chết. Trước đây bổn thành chủ vốn coi ngươi như huynh đệ của mình,

mặc dù ngươi mắc phải lỗi lầm không thể tha thứ, nhưng huynh đệ thì vẫn

là huynh đệ, chỉ là không còn là người huynh đệ được huynh trưởng yêu

quý nữa thôi.” Hắn nghiêng người, lạnh lùng nói. “Thứ mà ngươi mất đi,

chính là sự tín nhiệm của bổn thành chủ, bổn thành chủ sẽ không bao giờ

còn tin ngươi được nữa.”

“… Thành chủ!” Kính Phi khóc rống lên, những lời của thành chủ còn đau hơn dao cắt.

“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi hãy tới làm việc cho Nam Trung.” Hắn xoay lưng về phía Kính Phi.

Kính Phi đột nhiên hốt hoảng, lập tức ôm chặt chân của chủ, khóc lóc

cầu xin: “Thành chủ, Kính Phi sai rồi, Kính Phi biết sai rồi, nếu Kính

Phi biết thứ đó có thể lấy mạng của Linh cô nương, thì dù có nói gì Kính Phi cũng không dám dùng nó. Kính Phi đã lỡ lầm tin lời của đạo sĩ đó,

tưởng rằng Linh cô nương thật sự sẽ làm hại người… Kính Phi ngu xuẩn,

Kính Phi ngốc nghếch, người hãy tha thứ cho Kính Phi lần này, Kính Phi

tình nguyện bị đánh năm mươi trượng, không, một trăm hai trăm trượng,

Kính Phi chỉ muốn ở bên người…”

“Bổn thành chủ sẽ không giữ một kẻ mình đã không còn tin tưởng ở bên cạnh.”

“Kính Phi sai rồi, Kính Phi biết sai rồi, Kính Phi là tên ngốc, là kẻ ngu, người đừng đuổi Kính Phi…”

“Hử?” Cửa “kẹt” một tiếng hé mở, qua khe cửa, cái đầu với hai bím tóc được thắt bằng những dải lụa màu hồng màu trắng tò mò thò vào nhìn, hai con mắt to tròn chớp chớp: “Kính Phi ca ca đang khóc ư?”

“Sao nàng lại ra đây?” Tiểu nha đầu vừa mới khỏe lại, hắn muốn nàng ở yên trong phòng tĩnh dưỡng, thế mà nàng lại dám không nghe lời?

“Linh Nhi nhớ ca ca mà.” Linh Nhi hùng hồn, đẩy rộng cánh cửa ra để

có thể lách người vào được. “Kính Phi ca ca cũng đang đau ư? Linh Nhi đi gọi tam tỷ đến chữa cho ca ca được không?”

Kính Phi cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt ngây thơ thuần khiết ấy.

“Tin Linh Nhi, hôm qua Linh Nhi đau lắm, không thở nổi, lại còn lúc

nóng lúc lạnh, toàn thân đau nhức, nhưng ca ca nhìn Linh Nhi xem, hôm

nay khỏi rồi, chính là được tam tỷ chữa trị đấy. Giờ Linh Nhi sẽ đi tìm

tam tỷ tới chữa bệnh cho ca ca.”

Nói xong, không đợi hai người đứng trong phòng trả lời, Linh Nhi đã

nhanh nhẹn chạy đi như một chú bướm, vừa đi còn vừa nói: “Kính Phi ca ca đừng sợ, tam tỷ đến là sẽ khỏi thôi, Linh Nhi sẽ chạy thật nhanh.”

Kính Phi chẳng biết phải nói gì, quỳ dưới đất cúi gằm mặt, hối hận bật khóc.

Thu Hàn Nguyệt không thèm nhìn hắn thêm nữa, quay người chạy theo tiểu nha đầu.

“Linh Nhi, đợi ta.”

Linh Nhi quay đầu lại, “Không thể đợi, đau thì không thể đợi, Linh Nhi phải đi tìm tam tỷ.”

Tiểu nha đầu từ xưa tới nay vẫn bám chặt lấy hắn, nhưng lần này lại

khiến hắn bất ngờ, hắn bật cười, chưa kịp dùng khinh công, đột nhiên cảm thấy hơi thở nặng nề, một luồng sức mạnh to lớn ép tới.

“Hả? Á? Á!” Linh Nhi phía trước đột nhiên vừa nhảy lên vừa cười: “Đại ca, đại ca, Linh Nhi rất nhớ đại ca!”

Hoàng hôn buông xuống, đình đài lầu các tắm mình trong ánh tịch

dương, càng làm nổi bật vẻ đẹp và đường nét tinh xảo của chúng, dường

như vào lúc này, ai cũng có thể dịu dàng như nước, hoặc có lẽ… hòa khí

sinh tài?

Song, trước đại sảnh của phủ thành chủ, lúc này, bầu không khí lại trở nên trang nghiêm long trọng chưa từng có.

Trang nghiêm, là chỉ thành chủ đại nhân Thu Hàn Nguyệt; long trọng,

là chỉ người đẹp Bách Tước Nhi. Sự vui vẻ của Linh Nhi hoàn toàn không

vì vậy mà giảm bớt.

“Đại ca đại ca, Linh Nhi đã lâu lắm rồi không g