
h đạt lý, không giống với suy nghĩ trẻ
con trong suy nghĩ của bà, làm trò cười trong mắt người khác. Dương Tịch si mê
cô ta, chia tay rồi mà vẫn nhung nhớ mãi chẳng quên, ắt hẳn ở cô ta còn có điểm
đáng khen.
Phùng Diệu Hoa trầm ngâm
hồi lâu, rồi bà đứng phắt dậy, nói: “Ta đến tỉnh thành tham gia một số hoạt
động công tác hội toàn tỉnh, ngày mai sẽ về. Chuyện ta đến tìm cô, mong rằng cô
đừng nói gì với Dương Tịch!”
“Bác yên tâm, con sẽ
không nói với anh ấy!” Diệp Phiên Nhiên đứng dậy theo tiễn Phùng Diệu Hoa ra
khỏi phòng họp, cùng bà đứng chờ thang máy. Đặt chân vào thang máy, cô khẽ nói:
“Lễ Thanh minh, con và Dương Tịch sẽ về thăm hai bác!”
Phùng Diệu Hoa rõ ràng
sửng sốt, chưa kịp phát biểu ý kiến thì cửa thang máy trước mặt đã từ từ đóng
lại.
Trước mặt bà là nét mặt
Diệp Phiên Nhiên lần cuối, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt trong suốt, lẫn
trong dáng vẻ điềm đạm thản nhiên là sự tự tin vững vàng.
Người con gái này vốn
ngoài mềm yếu trong cứng cỏi, trông bề ngoài nhỏ nhắn yếu ớt nhưng thực ra bên
trong che đậy sức chịu đựng dẻo dai bất khuất cùng sự bướng bỉnh quật cường.
Dương Tịch quay về thành
phố S là vào chiều thứ Năm. Khi đó, Diệp Phiên Nhiên đang tham dự cuộc họp tại
công ty, trước khi tan sở cô nhận được điện thoại của anh hẹn gặp nhau tại nhà
hàng hai người thường lui đến. Diệp Phiên Nhiên gần như suýt nhảy cẫng lên mừng
rỡ, tiểu biệt trùng phùng quả là một loại cảm giác hạnh phúc.
Cô đẩy cánh cửa nhà hàng,
rất nhanh tìm thấy Dương Tịch, anh ngồi vị trí cạnh cửa sổ, âu phục đơn sơ màu
be phối cùng áo sơ mi đen tuyền, sắc mặt hồng hào, gương mặt sáng sủa phơi
phới. Anh trông thấy cô qua mấy chiếc bàn, vẫy tay ra hiệu với cô.
Diệp Phiên Nhiên bước
đến, ngồi trước mặt anh, ngắm nhìn anh chăm chú rồi nói: “Khí sắc hồng hào thế
kia, mấy ngày ở Thượng Hải chắc là dễ chịu lắm nhỉ?”
“Cũng tạm, trừ chuyện nhớ
em!” Anh khẽ mỉm cười, nhấc lấy thực đơn trên bàn: “Muốn ăn gì nào?”
“Gần đây em không hứng ăn
uống, muốn ăn món gì khẩu vị nặng chút, tốt nhất là cay cay một chút…” Diệp
Phiên Nhiên giật lấy tờ thực đơn: “Hôm nay để em quyết định!”
“Không thành vấn đề, đúng
lúc anh chán những món khẩu vị thanh đạm.” Dương Tịch đáp, ánh mắt sắc nhọn của
anh hệt như những tia ra đa liếc nhìn quanh người cô một lượt, không rõ có phải
ảo giác, anh cảm thấy hình như cô gầy đi đôi chút, sắc mặt trắng tái, nhợt nhạt
ảm đạm.
“Liệu có phải em không ăn
uống đầy đủ không?” Vẻ mặt anh nghiêm túc, hai hàng lông mày đen rậm chau lại:
“Hay là em lại thức suốt đêm nữa rồi?”
“Đâu có!” Cô ngước mắt
lên khỏi tờ thực đơn: “Hay buồn ngủ thì có, cả ngày từ sáng đến tối bộ dạng lờ
đờ uể oải, mệt mỏi rã rời, vừa rồi vào họp còn suýt ngủ gật nữa!”
Anh nói: “Xem ra, bệnh
cảm của em vẫn chưa khỏi hẳn!”
“Ờ!” Diệp Phiên Nhiên
chuyển tờ thực đơn sang cho anh: “Hay là anh chọn đi!” Thực ra cô muốn chọn để
bịt miệng ai đó, đỡ phải nghe thấy những lời càm ràm.
Thức ăn nhanh chóng được
dọn lên, khói bốc nghi ngút, cô vừa toan cầm đũa lên thì Dương Tịch nói: “Gần
đây anh học được phép thuật nho nhỏ, rất thần kỳ, có muốn xem không?”
Từ khi ảo thuật gia Lưu
Khiêm người Đài Loan nổi danh trên CCTV, Đại Giang Nam Bắc nhanh chóng dấy lên
trào lưu ảo thuật sôi nổi, biết vài chiêu ảo thuật trở thành mốt thời thượng.
Diệp Phiên Nhiên ra ý phản đối: “Chẳng phải chỉ là trò đoán lá bài thôi sao, em
cũng biết làm, em hay biểu diễn cho các bạn đồng nghiệp xem!”
Dương Tịch gọi bồi bàn
mang đến quả trứng luộc lá chè: “Em có thể úm ba la cho quả trứng đứng yên trên
bàn không?”
Diệp Phiên Nhiên lắc đầu:
“Quả trứng một đầu to một đầu bé, khả năng chịu lực không đều, bề mặt quá trơn
láng, không thể nào đứng yên được, lúc nhỏ em đã thử rồi.”
Dương Tịch nhìn cô chớp
chớp mắt: “Vậy thì em nhìn kỹ nhé! Anh đặt quả trứng trong tay lên bàn, không
cần chỉnh góc độ nó cũng đứng yên tại chỗ!”
“Không thể nào!” Diệp
Phiên Nhiên kêu lên: “Điều này thật phi khoa học.”
“Bởi thế nên mới gọi là
ảo thuật!” Dương Tịch lộ vẻ mặt đắc ý, con ngươi khẽ hấp háy lóe sáng, từng đường
nét sắc sảo góc cạnh trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh trong sáng hệt như
đứa trẻ, mang theo chút vẻ tự tin thoải mái. Cô ngơ ngẩn ngắm nhìn, dáng vẻ
bướng bỉnh ngạo mạn thời trai trẻ của Dương Tịch đã trở về!
Trông thấy dáng vẻ cô
ngẩn ngơ, hồi lâu chẳng nói gì, Dương Tịch vẫy vẫy tay trước mặt cô: “Này,
Phiên Phiên…”
Diệp Phiên Phiên lúc này
mới hoàn hồn, cười tủm tỉm nói: “Ảo thuật mà, đều dựa vào sự xao nhãng lơ là
của đôi mắt, đều là trò chơi lừa bịp, nhất định là anh đã giở trò gì rồi!”
Cô chìa tay, nhấc lấy quả
trứng, liền phát hiện nơi đó vật gì kỳ lạ: “Thì ra anh giấu đồ dưới mặt bàn!”
Dương Tịch không nói gì, chỉ nhe răng nhoẻn nụ cười rạng rỡ, phảng phất anh
đang trở về thời thanh xuân son trẻ.
Diệp Phiên Nhiên vén khăn
trải bàn lên, là một chiếc nhẫn bạch kim, trên mặt đính hạt kim cương nho nhỏ,
lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn vàng nhạt, rực rỡ lóa mắt.
Nụ cười trên bờ môi cô
ngưng lại, đưa mắt nhìn