
ng nhận ra vẻ tò mò trên gương mặt bạn.
Nhưng giữa cô và Ôn Tư Niên còn chuyện gì để nhớ, để kể lể nữa đâu. Cô thầm nghĩ và mỉm cười:
- Ừ, cám ơn cô bạn nhé.
Thấy Tô Mạc không muốn nhắc về chuyện hôm qua, Lâm Tịnh cũng biết ý và chẳng phí công gặng hỏi nữa. Hai người cắm cúi ăn cho xong rồi đi làm.
Bước xuống lầu, cô bắt gặp người đàn ông quen thuộc của tối qua đang đứng tựa lưng vào góc tường. Anh đã vận một bộ quần áo khác nhưng vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi. Lâm Tịnh sững sờ còn Tô Mạc vẫn rất thản nhiên,
coi như không thấy gì và dĩ nhiên càng không biết rằng anh đang vội vã sải bước chạy theo cô.
Anh không kéo cô lại, cũng không gọi tên cô mà chỉ âm thầm bám sát. Người đi trước, kẻ theo sau trông chẳng khác gì một vở kịch câm mà chỉ hai diễn viễn chính mới hiểu nghĩa.
Lâm Tịnh biết tốt nhất mình nên nhường hẳn sân khấu cho hai người, cô chỉ là người ngoài, không có tư cách để rình mò chuyện đó. Nhưng chẳng hiểu sao cô không muốn bỏ đi, cứ lẳng lặng đi theo Tô Mạc. Đằng nào hai
người cũng cùng ra bến xe buýt nên vẫn có thể đường đường chính chính đi cạnh nhau một đoạn. Cô mơ hồ cho rằng trên đoạn đường này ắt sẽ có
chuyện gì đó xảy ra.
Nhưng thực tế không như những gì cô nghĩ. Từ đầu đến cuối người kia chỉ thầm lặng theo chân hai cô cho đến tận lúc cả hai đều đã lên xe vẫn chưa chịu bước.
Buổi tối về nhà cô lại thấy anh lặng thinh đợi chờ trước cổng từ khi nào.
Hẳn là lâu lắm, lâu đến mức như hóa thành pho tượng lấm đầy bụi thế kia
cơ mà.
Những ngày tiếp theo, anh cứ túc trực một cách xa vời bên
cạnh hai người. Sáng đi làm, tối tan ca, lúc nào anh cũng lẽo đẽo đi
theo cô gái tên Tô Mạc như thể anh là cái bóng thứ hai của cô vậy.
Nhưng Tô Mạc chưa bao giờ cảm nhận thấy sự hiện diện của anh. Cô coi anh như
cái bóng thật! Anh muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, chẳng hề ảnh hưởng tới cô hết.
Cậu chuyện kỳ quắc ấy diễn ra phải hơn một
tháng đến độ Lâm Tịnh phát ngán. Một ngày nọ, khi bước ra ngoài hai cô
không trông thấy cái bóng quen thuộc đâu nữa. Sau ấy cũng vậy, mọi thứ
lại trở lại như bình thường, cái bóng có lẽ đã hóa lại nguyên vẹn hình
người chăng? Nhưng Lâm Tịnh vẫn cảm nhận được một điều gì đó rất không
bình thường.
Tô Mạc vẫn cứ như thế, ăn ngủ đều, thỉnh thoảng lại
ríu rít quậy phá với cô một bữa như thể Ôn Tư Niên chưa bao giờ xuất
hiện trong cuộc đời cô vậy.
Lâm Tịnh thầm nghĩ không đáng thay
cho người con trai kia. Nhưng dù sao đây cũng không phải chuyện của cô,
nhúng mũi vào chỉ tổ mang tiếng lắm điều. Mọi thứ cứ lẳng lặng trôi qua, mãi đến hôm cô cùng Tô Mạc đi uống cà phê vào ngày cuối tuần. Vừa gọi đồ xông, cả hai trông thấy một người phụ nữ bước vào.
Cô ấy đẹp thật, ước chừng lớn hơn hai người vài tuổi. Đôi mắt sắc sảo
quyến rũ khiến ai nhìn vào cũng phải hóa đá. Cô tự xưng là Bạch Y Y,
người quen cũ của Tô Mạc và cười dịu dàng mà vẫn đầy kiêu hãnh:
- Tô Mạc, lâu lắm không gặp.
Tô Mạc sững sờ, mãi một lúc sau cô mới nhận ra và thản nhiên gật đầu tỏ vẻ không định hàn huyên gì với người phụ nữ ấy. Cô ta không nhận thấy Tô
Mạc đang chối từ mà cứ ngồi xuống thản nhiên như không, thái độ như thể hai
người đang chuẩn bị kể lể với nhau rất nhiều thứ. Tô Mạc chau mày, Lâm
Tịnh cũng không thích hành động thiếu lịch sự này nhưng cả hai không ai
lên tiếng. Người phụ nữ bắt đầu mở màn câu chuyện:
- Đếm ra cũng phải mấy năm rồi ấy nhỉ. Bấy lâu nay em sống thế nào?
- Cũng tốt.
- À, đúng rồi, Ôn Tư Niên tìm em mấy năm trời. Em gặp được anh ấy chưa?
- …
- Nhìn mặt vậy chắc là rồi đúng không. Vậy em đã hay chuyện gia đình anh ấy rồi chứ?
- Chị và Ôn Tư Niên chưa lấy nhau sao?
- Hả? – Bạch Y Y ngạc nhiên và cười – Chia tay lâu rồi. Ngay lúc em rời
khỏi thành phố, cả hai kết thúc luôn. Mấy năm nay anh ấy cứ đi tìm em
mãi. Còn chị cũng hết yêu từ lâu rồi.
Tô Mạc chẳng biết đáp lại câu chuyện của Y Y như thế nào. May lúc đó người phục vụ bưng cà phê lên, miệng cô đã có cớ để trốn nói.
Bạch Y Y vốn rất sắc sảo, khôn khéo nhưng chẳng hề nhìn ra vẻ né tránh ấy
chút nào. Cô vẫn ngồi thản nhiên như không, đã thế lại còn gọi hẳn một
cốc Mocha, xem chừng giữ hẳn Tô Mạc ở lại ôn chuyện ngày xưa.
Nhưng thực ra giữa hai người làm gì có chuyện gì hay ho để mà ôn. Đoạn quá
khứ cô hoàn toàn muốn lãng quên kia chẳng khác nào một tấn bị hài kịch
giằng cô giữa hai người con gái, chẳng ai thấy dễ chịu hết. Tô Mạc đang
nghĩ miên man thì Bạch Y Y lại lên tiếng:
- À đúng rồi, tuần trước mẹ anh Tư Niên vừa mất đấy, em biết không?
- Nghe nói trước khi bác gái qua đời, anh mất hút nơi đâu chẳng ai thấy. Cho đến khi bác ấy trút hơi thở cuối cùng thì anh ấy mới kịp về. Mấy năm trước hai người cãi nhau rất dữ nên anh cứ lang thang bên ngoài mãi chăng chịu về.Sức khỏe bác gái vốn yếu mà cầm cự được những mấy năm trời đã quá là kỳ tích. À còn nữa, công ty nhà anh ấy phá sản rồi. Mới vừa năm ngoái xong, đợt ấy đình đám đến nỗi báo chí phóng viên nô nức kéo tới đưa tin. Em biết chứ?
- Tóm lại chị muốn nói gì? – Tô Mạc không thể kiên nhẫn được nữa, cô ngẩng đầu lên và nhìn n