Disneyland 1972 Love the old s
Có Phải Anh Yêu Em

Có Phải Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321900

Bình chọn: 9.5.00/10/190 lượt.

gười phụ nữ sau bao nhiêu năm vẫn không thôi tính kiêu ngạo.

- Chết, em hiểu lầm rồi! Chị không có ý gì khác, tại chẳng mấy khi gặp được người quen cũ nên muốn ôn chuyện xưa thôi. Em cũng thấy đấy, những người năm xưa kẻ thì chết, người thì tàn phế, người thì ngồi tù, kẻ thì phá sản. Chỉ có hai chị em mình là còn ngồi đây tâm sự được thôi.

- …

- Làm gì mà khó chịu thế? Chị nói thật mà. Nhưng mà này, có một câu chị muốn nói với em từ rất rất rất lâu rồi.

- …

- Cô đúng là sao quả tạ, Tô Mạc ạ! Cô nhìn đi, hễ ai yêu cô hoặc được cô yêu là đều gặp phải bất hạnh. Mẹ cô thì điên, Diệp Tử Khiêm thì chết, Lục Tiểu Niên ngồi bóc lịch, còn cuộc đời Ôn Tư Niên thì tan nát dưới tay cô!

- …

- Tô Mạc, cô thử đếm xem cô đã hại bao nhiêu người? cô không chết đi nhỉ? Cô mà chết sớm thì có phải ai cũng hạnh phúc rồi không? – Bạch Y Y đay nghiến một cách đắng cay.

Tô Mạc vẫn bình thản, cô lặng nhìn Y Y và lên tiếng:

- Chị nói xong chưa?

- …

- Tôi biết ngay khi vừa gặp tôi chị đã muốn tuôn ra những lời này lắm rồi. May mà chị cũng có dịp nói ra hết một lèo nên từ sau đừng quấy rầy tôi nữa. Giống như việc chị ghét tôi ấy, thật ra tôi cũng chẳng ưa gì chị.

- Ha ha, đúng là cô đã khác xưa nhiều rồi. – Bạch Y Y nhếch mép và lặng lẽ đứng dậy. Không phải để bỏ đi mà là để cúi xuống nhìn Tô Mạc với nụ cười đầy quỷ quyệt:

- Quên mất, còn một chuyện nữa, tôi nghĩ tôi nên nói cho cô hay.

- …

- Năm xưa, chính tôi đã chuốc say Lục Tiểu Niên đấy!

Tô Mạc chợt thấy hai bên thái dương kêu rần rần, giọng cười ác nghiệt của Y Y vang lên:

- Nhưng tôi chỉ chuốc cho say một nữa thôi. Hôm đó cậu ta thấy cảnh cô và Diệp Tử Khiêm đang đong đưa tình ái với nhau trước ban công. Cho dù tôi không chuốc say thì có khi hắn cũng tự đi mượn rượu giải sầu.

- …

- Nhưng không ngờ nửa đêm hắn lại xộc vào nhà cô như thế, mà cũng không ngờ cô lại ngu đến nỗi để Diệp Tử Khiêm bắt gặp như thế.

- …

- Vì thế người hãm hại bọn họ chẳng phải ai khác mà là cô cả thôi! Cô hại Lục Tiểu Niên mất hết lý trí rồi giết chết Tử Khiêm, đích thân cô rước cậu ta vào tù chứ ai? Tất cả là tại cô hết!

Nói đến đây, Bạch Y Y dường như đã thỏa mãn, chị ta nở nụ cười đắc chí. Tô Mạc cúi đầu nãy giờ chợt lên tiếng:

- Bây giờ chị nói với tôi những điều này để làm gì?

- Có gì đâu, đơn giản là không muốn cô sống yên thân thôi.

- Vậy ư? Phải chăng chị vẫn muốn có được Ôn Tư Niên? – Câu trả lời rất mực bình thản đánh ngay vào điểm yếu nhất của người

phụ nữ kia. Nụ cười đắc thắng trên môi Y Y bỗng dưng tắt phụt, thay vào

đó là cơn giận sôi máu:

- Ai muốn có hắn? Tôi sắp kết hôn rồi! Chẳng qua tôi ngứa mắt nên không muốn để cô sống yên thân thôi!

- Vậy à? – Tô Mạc cũng chẳng buồn kéo dài câu chuyện, cô khẽ nhắm mắt lại xem chừng rất mệt mỏi.

Bạch Y Y như bị tước bỏ mọi vũ khí, cô tiu nghỉu như con gà rũ lông và cuối cùng cũng đành thừa nhận:

- Đúng, tôi vẫn yêu anh ấy. Tôi không được như cô, nói quên là quên.

- …

- Tô Mạc, thật sự có nhiều lúc tôi rất nể phục cô. Trước đây cô yêu Ôn Tư Niên là thế, vậy mà về sau nói bỏ là bỏ ngay được. Năm xưa cô và Tử

Khiêm thắm thiết với nhau là thế, vậy mà lúc nó qua đời tôi chẳng thấy

cô nhỏ lấy một giọt nước mắt. Tô Mạc, cô không có trái tim đúng không?

Nhưng mà thế cũng tốt, không có tim sẽ không đau, cũng không bị ràng

buộc, lúc nào cũng có thể nhìn về phía trước. Tô Mạc, tôi chỉ muốn hỏi

cô một câu thế này… Cô còn nhớ rõ khuôn mặt Tử Khiêm không? Cô còn nhớ

trông nó ra sao, cách nó nói, cách nó cười, hay những lúc nó nói yêu cô

như thế nào không?

- …

- Cô chẳng còn nhớ gì nữa, đúng không? Cô thấy đấy, con người là loài động vật đãng trí, hay quên. Rồi sẽ có một ngày tôi sẽ giống cô, cũng

có thể quên sạch sành sanh mọi yêu ghét. Tôi cũng sẽ biến thành một kẻ

không trái tim và quên đi người con trai tôi yêu say đắm. Chúng ta đều

sẽ biến thành những kẻ vô tâm và tỉnh táo nhắc nhở bản thân đừng bao giờ ngoảnh lại, quảng hết những dĩ vãng yêu ghét vào dòng song thời gian cho nó cuốn trôi đi, nhỉ?

- …

- Cho dù bây giờ tôi vẫn nhớ Ôn Tư Niên, nhưng rồi một ngảy tôi cũng sẽ quên được anh ấy. Đời người rất dài, tôi sẽ kết hôn với

người khác, tôi sẽ vứt hết mọi dĩ vãng liên quan tới anh và nhìn về phía trước giống như cô.

Đó là câu nói cuối cùng của Bạch Y Y. Cô

đứng dậy và rời khỏi quán cà phê. Bóng dáng cô trơ trọi, lạc lõng nhưng

nhìn kỹ vẫn toát len vẻ tiêu sái lạ lùng.

Thực ra Bạch Y Y vốn là một người như thế, cho dù đôi mắt cô từng mờ đi vì Ôn Tư Niên, nhưng bản chất vẫn là một người phụ nữ thông minh, bản lĩnh.

Còn Tô Mạc thì sao, trong trận chiến yêu đương năm ấy, cô thua tả tơi đến độ thảm hại. Khi hồi phục, cô nhận thấy mình chẳng còn sức lực để yêu bất kỳ ai nữa. Ngọn lửa lòng trong cô đã tắt ngấm dưới làn tuyết trắng trong đêm xưa, chỉ còn lại thân xác cô vô hồn và trái tim tàn phế. Sống không được mà chết cũng chẳng xong.

Tô Mạc nhấp thêm một ngụm cà phê. Thần sắc trên khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi.

Lâm Tinh, người khan giả trung thành với vở kịch ngồi lặng im nãy giờ có vẻ lo lắng ra mặt, cô