Insane
Có Phải Anh Yêu Em

Có Phải Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322264

Bình chọn: 8.00/10/226 lượt.

– Diệp Tử Khiêm muốn chửi cho nó mộy trận nhưng bị một giọng nói ngăn lại.

- Đủ rồi! – Tô Mạc gồng mình quát một tiếng khiến tất cả những người có

mặt trong căn phòng đều im bặt. Ba người đều nhìn cô chằm chằm, mỗi

người dành cho cô một ánh mắt khác nhau.

Nhưng trong mắt cô chỉ có Ôn Tư Niên.

Khuôn mặt đẹp như thiên thần và ánh mắt thân thương, đến hơi thở cũng trong

trẻo như cơn gió lành đúng là người con trai cô đã đem lòng yêu mến bấy

lâu nay đây rồi.

Nhưng sao hôm nay trông anh khang khác.

Cô thẫn thờ như người mất hồn, hơi thở cũng trở nên khẽ khàng cẩn trọng.

Ánh mắt người con trai kia đượm vẻ lạnh nhạt, thờ ơ, xa lạ. Chúng như

những cái gai li ti thay nhau đâm chọc vào trái tim cô, không đau đến

mức xé gan xé ruột nhưng âm thầm ngấm vào đến tận xương tủy. Tô Mạc hít

một hơi thật sau cho bình tĩnh lại, Bạch Hạ tức tối quát:

- Hừ, kêu ca cái gì!

Mặc đứa con gái chưa ngoa ấy, cô chỉ nhìn anh và muốn trao trọn cho anh tất cả tình yêu cô có trong kiếp này. Thế mà anh cứ coi cô như người dưng.

Cô không chịu đựng được ánh mắt né tránh vô tình ấy. Ôn Tư NIên đột ngột lên tiếng, giọng nói vẫn ấm áp, thân quen nhưng sao lần này lại rầu rĩ

đến thế?

- Tô Mạc, lâu lắm rồi không gặp.

Gặp nhau nãy giờ mà chỉ chào được một câu duy nhất, nhưng thế là đủ trả lời cho bao ảo

tưởng và suy nghĩ trong suốt mấy năm qua. Mười năm gìn giữ lòng tin

chẳng qua chỉ là màn kịch cô tự dưng lên để diễn cho mình xem thôi.

Nghĩ đến đó, cô bỗng dưng phá lên cười khiến cho cả ba người đều thấy sợ hãi. Cô đón nhận ánh mắt băng giá của Tư Niên, thản nhiên đáp lại như

hai người bạn lâu lắm khề khà ôn lại chuyện cũ:

- Công nhận, lâu lắm không gặp!

Khóe môi cô hơi nhếch lên kéo thành một nụ cười cay đắng, tim, gan trong

lồng ngực tê dại lâu ngày bỗng dưng đau quặn. Cô vội cúi đầu và tự đay

nghiến: “Tô Mạc ạ, mày nghĩ mày quan trọng quá mức rồi đấy.” Tránh được

ánh mắt cô, khuôn mặt hiền hậu, trong trẻo như đá ngọc của người con

trai lâu năm không gặp kia bỗng có chút khác thường. Vẻ rầu rĩ dội lên,

phá ngang lớp vỏ lạnh nhạt, thờ ơ bao trùm trong đôi mắt. Tuy điều ấy

chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, nhưng nếu ai là kẻ hữu tình sẽ phát hiện

thấy ngay để rồi vội vàng nắm giữ, chon sâu vào tận đáy tim và không cho ai chạm và nữa.

Nhưng người cần được thấy nhất thì lại không

thấy. Thế nên, lối thoát duy nhất cho những kẻ từng quen nhau là trở

thành những người lạ không chung lối. Cuối cùng Ôn Tư Niên cũng lên tiếng để kết thúc khoảng im lặng tưởng chừng dài vô tận ấy:

- Hôm nay anh đưa đứa em tới xin lỗi em. – Anh nói với giọng thờ ơ, tay

chỉ đứa con gái câng câng đứng bên cạnh rồi cười hiền – Bạch Hạ là em

anh, nghe nói con bé không phải với em, anh thay mặt nó xin lỗi.

Tô Mạc vẫn lặng câm từ nãy đến giờ, đôi mắt âm thầm trông về phía anh, thi thoản lại quay sang nhìn cái đứa vừa đánh cô để rồi câu hỏi cay đắng

nhất trong lòng cuối cùng cũng phải bật ra:

- Anh Tư Niên, anh

đính hôn rồi à? – Cô vẫn xưng hô với anh theo thói quen vốn có như thể

hai người vẫn đang là hai đứa trẻ chẳng màng chuyện đời rối rắm, chỉ

biết có nhau là đủ như ngày nào, em ngây thơ chớp nhẹ đôi mắt, thấy anh

vẫn ở gần bên em, đến mức giơ tay là chạm tới.

Vẻ mặt Ôn Tư Niên

có chút khác lạ, hình như xưng hô thân quen ấy đã mê hoặc anh. Đôi mắt

cố tình tỏ ra vô cảm nãy giờ bỗng nhìn vu vơ đi đâu, một lúc sau anh mới khẽ trả lời:

- Ừ.

- Tao nói cho mày nghe, người ta không

những đính hôn rồi mà còn sắp làm đám cưới đấy! Thế nên làm ơn đừng nhìn anh rể tao với con mắt đong đưa kinh tởm ấy nữa! – Bạch Hạ không quát

mà chỉ ngọt ngào đay nghiến, càng ngọt ngào bao nhiêu Tô Mạc lại càng

xót xa bấy nhiêu đến độ cô không dám nhìn vào anh nữa mà gục hẳn mặt

xuống, sống lưng khom lên cong cong như đang bị thứ gì đó đè nén, trông

thật ê chề tội nghiệp. Mọi âm thanh xung quanh cô như tắt ngấm, chỉ còn

câu nói của Bạch Hạ cứ văng vẳng mãi không thôi.

Anh đính hôn mất rồi.

À, hóa ra anh bỏ đi bao lâu như thế là để kết hôn, sinh con và sống đến đầu bạc răng long với một người khác?

Nhưng Ôn Tư Niên… anh đã quên lời thề năm ấy rồi hay sao?

Tô Mạc mien man trong những dòng ký ức. Ôn Tư NIên khẽ chau mày, anh muốn

nói thêm điều gì lắm nhưng bị một người ngang nhiên cản lại.

Diệp Tử Khiêm trừng mắt nhìn anh ta. Cho dù khuôn mặt cậu lúc này đầy vẻ

hung hăng, khí thế nhưng đôi mắt cậu vẫn luôn cuốn hút đến độ không ai

nỡ ngoảnh mặt đi:

- Bạch Hạ, bố mẹ mày không dạy mày ăn nói có

văn hóa một chút à? Đừng á nghiệt như con quỷ như thế! Còn anh… - Cậu

chỉ thẳng vào mặt Ôn Tư Niên, chẳng thèm che giấu vẻ thù địch phơi trần

ra trên khuôn mặt – Anh tưởng việc gì cứ xin lỗi là xong à? Bây giờ tôi

tát anh một phát rồi xin lỗi liệu có được không?

Nói rồi cậu đỡ

cô gái đang hóa đá kia đứng dậy để mau chóng rời khỏi đây. Trước khi đi

cậu khựng lại một lúc và buông thõng một câu:

- Nhường chỗ này cho hai kẻ cao quý các người đấy. Đúng là đắt giá những một xu!

- Diệp Tử Khiêm, cậu…

Bạch Hạ đang định dẩu mổ hỏi thăm một lượt ba đời tổ t