The Soda Pop
Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325150

Bình chọn: 9.00/10/515 lượt.

miệng: “Anh không báo trước là anh đến, chẳng lẽ bắt em mỗi ngày ngồi lì trong nhà chờ anh lâm hạnh sao?”

Anh kiêu ngạo nhìn tôi: “Chẳng lẽ đó không phải là việc em nên làm sao?” vừa dứt lời, bụng anh bỗng dưng kêu rột rột.

Tôi chớp mắt, nhìn gương mặt anh dưới ánh đèn đường dần dần đỏ ửng

rồi mỉm cười gian trá. Thấy anh sắp thẹn quá hóa giận, tôi lập tức kéo

tay anh lên lầu: “Dĩ nhiên là thiếp nên vậy, thiếp nên làm vậy. Để thiếp thân nhanh chóng chuẩn bị cơm nước cho ngài.”

Tôi với Tần Mạch cuộn thành một đống trên sô pha cùng xem ti vi, mồm

thì ngồm ngoàm ăn mì ăn liền. Tần Mạch vừa ăn vừa tỏ vẻ chán ghét: “Hà

Tịch, anh nghĩ hoài cũng không ra, sao tự nhiên lại chạy đến chỗ em làm

gì chứ.”

“Nếu đã nghĩ thông thì đi đi.” Tôi chỉa chỉa chiếc đũa ra cửa, khoa

chân múa tay tạo thành tư thế đuổi người. Tần Mạch tỉnh bơ liếc tôi:

“Hiện giờ anh vẫn chưa nghĩ ra.”

“Tần Mạch, anh thật ngây thơ.”

Anh hừ lạnh một tiếng: “Vậy đừng so đo với anh.” Nói xong lấy luôn tô mì của tôi xơi tuốt.

Tôi vốn không đói lắm nên nhẹ nhàng buông đũa xuống chống đầu đánh

giá anh, dưới ánh mắt rừng rực lửa của tôi, Tần Mạch vẫn ung dung quất

hết một tôi mì, vừa tao nhã lau miệng vừa hỏi tôi: “Hà tiểu thư, em lại

suy nghĩ biện pháp quyến rũ anh đây?”

“Đúng vậy, vậy em có thành công không?”

“Tiếp tục cố gắng thêm.”

“Ủa, vậy sao em lại cảm thấy mình thành công rồi.” Tôi rất hùng dũng

nâng cằm Tần Mạch lên, cắn nhẹ trên môi anh, cười nói, “Ít nhất đến thời điểm này chỉ có em mới dám làm như thế.”

Anh chăn chú nhìn tôi, ánh mắt chợt sâu hun hút, dưới ánh đèn tôi có

thể nhìn rõ đôi mắt vằn lên tia máu của một người quá đỗi mệt mỏi.

“Hà Tịch.” Anh nghiêm túc gọi tôi, “Nếu anh muốn em ra nước ngoài sống với anh thì em đi không?”

“Đi bao lâu?”

“Cả đời.”

Tôi hơi chựng lại: “Không đi.” Tôi nhìn sâu vào mắt anh nói: “Tuy nói như vậy có phần tuyệt tình nhưng em không thích quanh co trong chuyện

tình cảm. Tần Mạch, em chưa yêu anh đến mức phải liều lĩnh như vậy.”

Anh nhìn tôi rất lâu rồi khép mắt lại: “Như vậy cũng tốt.”

Những lời này của Tần Mạch cũng khép lại buổi nói chuyện của chúng

tôi tối nay. Mười giờ đêm, anh ra về. Tôi đứng ở cửa dõi theo ánh đèn xe của anh thầm nghĩ thì ra giữa tôi và Tần Mạch ngoài trừ vấn đề yêu hay

không yêu còn có một sự thật khó chịu khiến người trong cuộc không muốn

đối mặt: —— Tôi không thích anh nhiều như tôi tưởng và anh không phải

không có tôi thì không được.

Mặc kệ ngày của bạn trôi qua thế nào thì trái đất vẫn quay tròn như

hàng triệu năm trước, mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, thời gian cũng

chẳng vì ai mà chậm lại một phút, một giây nào. Đảo mắt đã đến đầu tháng ba. Ngày cưới của Trình Thần ngày càng gần hại chị ấy cứ như bò trên

chảo lửa, mỗi ngày liều mạng mua sắm lung tung, tự thề phải tiêu cho

sạch mớ tiền lương, tiền để dành suốt mấy năm nay của mình, theo lời chị nói là: “Tiền này sau khi gả vào Thẩm gia thì không còn là tiền của

mình nữa, chị phải đổi nó thành quần áo, túi xách, son phấn…để Thẩm Hi

Nhiên có muốn dùng cũng không dùng được.”

Đương nhiên, Thẩm Hi Nhiên sẽ không để ý đến mớ tiền còm này. Thỉnh

thoảng Trình Thần oán giận nói với tôi, vì sao tiền trong thẻ chị càng

dùng thì càng nhiều. Tôi không cần đầu óc cũng biết, trừ bỏ cái vị coi

tiền như rác – Thẩm Hi Nhiên kia còn ai mà dại dột đem tiền cung cấp cho cô gái này.

Mối quan hệ của tôi với Tần Mạch cứ tằng tằng mà tiến…đó là tôi nghĩ

vậy nhưng theo cách nói của Trình Thần, đó là: ” Hai người đang yêu sao? Chị cứ nghĩ hai người tụi em đã kết hôn hơn năm mươi năm rồi chứ!”

Tôi và Tần Mạch đang ở trong giai đoạn “Đám cưới vàng” —— sống chung

hòa thuận, bởi vì chúng tôi đều bận rộn, lâu lâu mới gọi điện thoại cho

đối phương mà phân nửa nội dung nói chuyện là rủ nhau dùng bữa tối mà

hơn nửa các bữa cơm tối là rủ nhau lên giường…

Tôi cũng không rõ tự khi nào mọi việc lại bắt đầu như vậy nhưng tôi

biết lần này vấn đề của Tần thị không đơn giản, áp lực và bận rộn của

anh tôi thấy rõ rành rành mà tôi ngoài công việc còn phải hướng dẫn cho

nhân viên thực tập nên cũng bận túi bụi.

Hai tháng sau khi quen nhau, tôi và Tân Mạch đã mười ngày không liên

lạc với nhau, nếu không phải Trình Thần bị chứng ám ảnh tiền hôn nhân

suốt ngày đeo dính tôi còn lâu lâu nhắc tới Tần Mạch thì có lẽ chính tôi cũng đã quên mất mình là người có bạn trai.

Tôi cũng gọi điện cho Tần Mạch hẹn gặp nhau vài lần nhưng đều vì “bận việc” mà chết non.

Tức giận ? Có lẽ có, nhưng trước một đống bản vẽ ngồn ngộn trước mắt

thì tôi nhanh chóng quăng mất cảm giác này. Cả hai đều bận rộn như nhau, thậm chí tôi còn không có thời gian dừng lại suy nghĩ thật ra tôi và

Tần Mạch thích hợp đến với nhau không? Thật sự có thể nắm tay nhau đi

hết nửa đời còn lại?”

Tình trạng đó kéo dài đến tận ngày kết hôn của Trình Thần.

Tháng ba, mùa xuân hoa nở, các loại virus cũng phát triển lan tràn,

do ngập đầu giữa mớ công việc bề bộn tôi quang vinh bị cảm, vì vậy việc

làm phù dâu cho Trình Thần cũng hủy bỏ.Do các mối quan hệ phức tạp của