
chiều khiến
huyếp áp tôi sôi sùng sục, tim đập hỗn loạn. Anh thành thật vùi đầu nhai rau, tôi giật mình nhìn về phía ba mẹ Tần Mạch đang cười hiền hậu.
Tám chữ gia đình hòa thuận, vui vẻ, khoái nhạc lấp lánh trôi qua đầu
tôi, tôi cảm thấy trong bức tranh hòa hợp chỉ còn thiếu một đứa nhỏ khóc nháo ầm ĩ là đã thành một bức tranh gia đình hoàn mỹ….
Dùng cơm xong, Tần Mạch và ba đến thư phòng bàn chuyện làm ăn, tôi
ngồi trên sô pha xem ti vi với dì Tần. Trong tết, chương trình hài phong phú, tôi và dì Tần xem đến nhập tâm, gặp tình tiết buồn cười, tôi và bà cười liên hồi thậm chí tôi còn lôi ra vài chuyện mà tôi đã gặp trong
cuộc sống tương tự như vậy để kể .
Tôi nắm tay dì Tần hưng trí bừng bừng nói: “Dì đừng coi nữa, có lần
con đi xe buýt cũng gặp trường hợp y như vậy. Lúc con lên xe thì hết chỗ ngồi, chưa kịp tìm thấy chỗ vịn thì xe chạy, con thì mang giày cao gót
nên nghiêng ngả một hồi liền ngã ngửa ra phía sau.”
“Ngã không?”
“Không, may là con phản ứng nhanh, liền chụp đại cái gì gần nhất, kết quả là con bắt được cái gì mềm mềm, nhão nhão đến lúc đứng vững nhìn
lại thì dì đoán coi con chụp trúng cái gì?” Dì Tần tò mò nhìn tôi, tôi
cười hỉ hả một hồi mới nói, ” Là cái mặt của ông già sáu mươi tuổi! Răng giả của ông ấy còn bị con móc ra luôn, lúc đó con vừa áy náy vừa buồn
cười, xin lỗi không ngừng. May là ông ấy tốt tính, lắp lại răng cho chắc xong còn khen con ‘Cô gái nhỏ! Phản ứng thật nhanh nhưng lại túm chỗ
không nên túm! ” Dì chưa thấy mọi người lúc đó đều cười lăn ra đâu”.
Dì Tần cười đến đau bụng: “Ôi a, Tịch Tịch, con đúng là đứa dở hơi.”
Xem tivi không bao lâu, tôi và dì Tần còn đang cười không khép miệng
thì cha con Tần Mạch từ thư phòng bước ra, cả hai vừa bàn xong công
việc, trên mặt vẫn còn chút nghiêm túc, thấy bộ dáng của tôi và dì Tần,
nét mặt không khỏi nhu hòa lại.
“Nói chuyện gì mà vui vậy?” ba Tần hỏi.
“Con của anh đem về một đứa dở hơi, chọc em cười muốn chết.” dì Tần
cầm tay chồng, giả vờ giận dữ nói, “Anh nhìn đứa con của anh đi, thật
thà, khô khan giống y như anh, không bằng một góc biết làm người ta vui
vẻ của Tịch Tịch.”
Ba Tần cười nhẹ nói: “Không phải nó đã tìm một cô con dâu đáng yêu về cho em sao? Tha cho nó đi.”
“Được rồi, nể mặt anh đó.”
Thân thể dì Tần yếu đuối, tán gẫu không bao lâu thì ba Tần đẩy bà về
phòng nghỉ ngơi. Phòng khách chỉ còn tôi và Tần Mạch, anh híp mắt nhìn
tôi: “Giỏi nha, nhanh như vậy đã lấy lòng ba mẹ anh rồi.”
“Quá khen, quá khen, nhưng so với Tần tiên sinh vẫn chậm hơn một chút.”
Anh cười khẽ một tiếng: “Như vậy, Hà tiểu thư, hiện giờ có phải chúng ta nên trở về phòng ngủ không? Nói vài chuyện thú vị?”
Tôi hơi đỏ mặt, liếc anh một cái: “Đồ lưu manh!” Sau đó liền chạy một mạch đến phòng ngủ của anh, “Em đi tắm trước.”
Bên ngoài cửa sổ bóng đêm bao trùm, trên giường trong phòng tôi và
anh quấn quýt nhau chuẩn bị làm chuyện người lớn, trong tiếng thở gấp
gáp bỗng nhiên Tần Mạch khàn giọng hỏi: “Em muốn đêm nay nên mở đèn hay
tắt đèn đây?”
“Đã… đã đến nước này mà….anh…đồ đểu, có phải là hỏi đã quá trễ hay không!”
“Anh vẫn thấy nên tắt đèn làm chuyện tiếp theo vẫn tốt hơn.”
Đèn tắt tối thui.
“Ah…” Tôi còn chưa kịp phun ra âm thanh kinh nghi thì đã bị chặn
lại, sau đó liền bị làm cho đứt quãng, giọng nói tôi có chút phẫn nộ,
tiếng được tiếng mất: “Em…Em chưa nói, chưa nói xong… Muốn, muốn ở
trên!”
“Không phải chúng ta đang bàn sao.”
Kết quả là, tôi và anh bàn chuyện trắng đêm…
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay Tần Mạch, ánh nắng ban
mai len lỏi vào phòng, tôi nhìn rèm mi thật dài của anh khẽ động báo
hiệu chủ nhân của nó sắp tỉnh giấc.
“Tần Mạch.” Tôi gọi anh, đôi mắt nâu của anh chậm rãi nhìn sâu vào
mắt tôi nhưng vẫn có chút mơ màng, thấy anh mờ mịt chuẩn bị nhắm mắt ngủ tiếp, tôi tung đòn sát thủ: “Đột nhiên em đã nghĩ ra một biện pháp
quyến rũ anh.”
Hai lỗ tai anh giần giật, sau đó mở một con mắt, rồi mở tiếp con kia, chớp vài cái rồi nhìn tôi: “Anh có thể nói anh cũng có phần chờ mong
chuyện đó sao?”
“Đúng .”
Công viên trò chơi thành phố C
Tôi dạo qua một vòng nhìn mấy trò chơi quay cuồng trên cao rồi đột
nhiên rơi tõm xuống, xoay vòng vòng rồi nghe tiếng người chơi la hét
chói tai, tôi vỗ nhẹ vai Tần Mạch đang đứng hóa đá “Cho cưng mở rộng
tầm mắt xem tư thế oai hùng của chị quét sạch mọi trò chơi nè.”
Anh ngán ngẩm thở dài, gần như thì thào tự nói: “Tôi phải nghĩ đến, đáng lẽ tôi phải nghĩ đến …”
Làm gì mà tôi có thời gian nghe anh lảm nhảm vội vàng kéo anh đi mua
vé một loạt trò chơi mạo hiểm, càng mạo hiểm càng kích thích, chơi càng
vui. Tần Mạch giãy dụa một hồi rồi cũng bị kích động vì câu “đồ nhát
gan” của tôi mà lao vào chơi.
Chơi xong một vòng, đầu tôi hơi choáng váng, chân run nhưng tâm tình
vô cùng phấn khởi, Tần Mạch vẫn bình thản như mọi khi nhưng mặt có hơi
xanh, tôi chống nạnh, nhìn anh cười lớn: “Tần Mạch, khó chịu không?”
Anh ngồi trên ghế, thản nhiên liếc tôi một cái: “Hà tiểu thư, em
quyến rũ người khác bằng biện pháp nhẹ nhàng hơn không được hả?”
Tôi