
rửa sạch, coi chừng
để lâu rửa không ra đó.”
Nghe được câu này, tôi bị chấn động vội ba chân bốn cẳng chạy theo cô gái kia, Tần Mạch ở sau lại lôi kéo không chịu buông, tôi gắt lên: “Anh muốn em bị tàn phai nhan sắc sao? Sau này mỗi ngày em đều vác cái mặt
vẽ vời y như hát Xuyên kịch này ra ngoài với anh thử coi ai xấu hổ! “
Anh bị tôi rống lên, ngạc nhiên rồi cũng buông tay ra.
Tôi cũng không có lòng dạ nào mà quan tâm đến các sắc thái tình cảm trong mắt anh, vội vàng cắm đầu chạy một mạch.
Sau khi chà sát gần tróc da thì cũng rửa sạch được thuốc màu trên mặt nhưng bộ quần áo thì coi như xong, chỉ còn nước đem vứt. Tôi quay lại
chỗ Tần Mạch thì thấy nhân viên khu trò chơi đang rối rít xin lỗi anh,
tôi tức giận bước tới nói với người quản lý: “Loại nhà ma này chẳng qua
làm cho người ta chơi cho vui thôi, nhân viên của anh làm vậy thật quá
đáng! Tuy tôi không cẩn thận có dẫm vào tay anh ta một cái nhưng anh ta
lại mang thù, dọa tôi sợ đến mức này thì làm sao!”
Thái độ của người quản lý rất nhã nhặn, vừa nghe tôi nói vừa cúi đầu
nhận lỗi nhưng đến khi tôi nói xong thì anh ta sửng sốt nói: “Từ trước
giờ chúng tôi không bố trí nhân viên trong nhà ma này.”
“Nói bậy, vậy cái gì chụp chân, chụp vai tôi trong kia!” Tôi đang
suy nghĩ người này có phải đang định trốn tránh trách nhiệm không.
“Đúng là lúc trước có cho người giả ma trong này nhưng từ sau khi
sửa chữa thì tất cả đều do máy móc đảm nhiệm, trong nhà ma không có
nhân viên nữa nên màn chụp chân chỉ cần cô nhẹ nhàng tránh thì máy sẽ tự động buông ra thôi.”
Mặt mày tôi xanh mét, trái tim không yên phận lại đập loạn lên: “Tôi, tôi …”
“Khụ khụ.” Tần Mạch ho khan vài tiếng, nhìn tôi hơi chột dạ “Lúc đó,
anh nghĩ em đang giỡn với anh nên mới đứng yên không cho nó thả ra.”
“Đây không phải là vấn đề trọng điểm!” Tôi khoa tay múa chân diễn tả
sau khi nhận thấy ngôn ngữ cũng không thể biểu đạt tâm trạng của tôi lúc này, vì thế nghiêm mặt nói, “Tôi thấy có một gương mặt lướt qua phía
dưới.”
Không khí đang căng thẳng nhưng khi nghe tôi nói xong, mọi người đều lặng im trong chốc lát, sau đó không e dè gì tôi đều cười.
Ý cười tràn ngập trên gương mặt vị quản lý: “Mặt… Mặt sao? Mặt người?”
Tôi thở dài: “Làm sao tôi biết đó là mặt người hay là cái gì…”
Tần Mạch sờ trán tôi: “Em bị dọa đến hồ đồ luôn hả ?” Tôi đánh bay tay anh ra, hơi giận nói: “Em nói thật mà!”
Một nhân viên khu trò chơi đứng bên cạnh lên tiếng: “Chắc chắn là cô
hiểu lầm rồi, nếu cô vẫn sợ thì có thể đến xem thử hậu trường của chúng
tôi, tôi tin là cô có thể lại nhìn thấy khuôn mặt đó.”
Tôi vừa tò mò lại vừa sợ hãi, nên cứ chần chừ không dám đi theo người ta. Tần Mạch túm tay, kéo tôi đi.
“Em không xem cho rõ ràng thì tối làm sao mà ngủ được.”
Anh nói như vậy …
Vào phía trong hậu trường tôi phát hiện, thì ra con đường tối thui
chúng tôi đã đi là một đường tròn, các đạo cụ bên trong lần lượt thay
đổi, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thét chói tay của người chơi mới
vào.
Người chơi vừa đi vừa nơm nớp lo sợ các thứ cứ thình lình xuất hiện
thì bên trong các loại đạo cụ cũng bay ra bay vào không ngừng. Thì ra
gương mặt tôi thấy là của một con yêu quá áo trắng, nó vận hành rất đơn
giản, từ bên trái chuyển sang bên phải sau đó xuất hiện ở một cái lỗ để
dọa người. Lúc tôi khom người xem cái lỗ thì ngay lúc nó lướt qua nên bị dọa đến mất bình tĩnh, cái gì cũng không biết nên dĩ nhiên không nhìn
thấy nơi nó nhảy ra sau đó. Chân tướng rõ ràng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Quần áo dính màu đỏ nhoe nhoét y như dính máu nên kế hoạch cưa trai
nơi công viên trò chơi của tôi coi như hoàn toàn phá sản và đành phải
lủi thủi quay về.
Sau khi lên xe, Tần Mạch nửa cảm khái, nửa buồn cười nói: “Hôm nay em để anh chứng thực sự bi thảm của câu tục ngữ tiền mất tật mang sao?”
Tôi hung hăng trừng mắt với anh còn anh thì tỉnh bơ, dựa vào một bên xe cười chế nhạo: “Vậy nhờ em nói cho anh biết, em tốn công như vậy là
muốn cái gì”
“Chết tiệt, không bao giờ chị đây tin phim Hàn Quốc nữa, cái gì mà
công viên trò chơi là nơi tạo ra ký ức tốt đẹp!” Tôi thở phì phì, quay
đầu không nhìn anh. Phong cảnh ngoài cửa sổ trôi qua vùn vụt, tôi liếc
anh một cái rồi nhỏ giọng: “Tần Mạch, hỏi thật hôm nay anh có bị em
quyến rũ chút nào không…Một chút cũng được?
Anh trầm ngâm trong chốc lát, dường như đang lựa lời mà nói: “Hà
Tịch, so sánh đơn giả nhé, nếu xem việc quyến rũ đàn ông như việc bắt cá thì em cứ tung lưới, anh sẽ tự nguyện chui vào, nhưng…”
“Nhưng?”
Anh thản nhiên nhìn tôi: “Vậy mà thứ em dùng là đại bác, là lao săn cá voi để bắt anh, làm anh bị thương.”
“Cho nên?”
“Bây giờ xem như anh tan nát, em cứ xem rồi làm sao thì làm đi.”
Không ai lên tiếng nữa, lát sau tôi thở dài một tiếng: “Tần tiên sinh, chúng ta đi ăn cơm đi, em muốn ăn gỏi cá.” (sinh ngư phiến.)
Lần đầu tiên giở thủ đoạn cưa cẩm Tần Mạch kết thúc ở cảnh ảm đạm tôi điên cuồng nhai, nuốt cá sống. Tối hôm đó, đang trong màn “dạo đầu”…
“Ah…” Tần Mạch kêu một tiếng giống như thống khổ, cử động càng lúc
càng nhanh, còn t