
cô mặc kệ hai vợ chồng già này chết sống như thế
nào phải không?”
Tôi trơ mặt nhào đến làm nũng: “Hắc hắc, mẹ, tại con bận nhiều việc
mà, mẹ xem tiền thưởng cuối năm của con nè, nếu con không cày cực khổ
thì làm gì ông chủ thưởng con nhiều vậy? Con về ăn tết với mẹ cho vui
cửa vui nhà nha.”
Nét mặt của Trịnh nữ sĩ cũng là mẹ hiền của tôi hơi dịu lại, vỗ vỗ
vào tay tôi: “Xem như con có lộc ăn, vào nhà đi. Đêm nay nhà mình ăn
bánh chẻo, ba con nhào bột, ba mẹ cùng gói.”
“Ngon quá, con về nhà thích nhất là ăn bánh chẻo của mẹ.”
“Tịch Tịch, về rồi hả con??” Ba tôi cười hì hì, từ phòng bếp đi ra, miệng vẫn nhai nhóp nhép.
Mẹ già vừa thấy liền phát hỏa: “Hà Đại Đông, con gái còn chưa về mà anh cũng không chờ nổi’ sao?”
Ba tôi tiếp tục cười: “Không phải đã về sao, lúc anh nghe tiếng em mở cửa mới ăn miếng đầu tiên thôi.”
“Để tôi coi anh ăn gì ?”
“Vỏ bánh .”
“Anh dám gạt tôi? Mỡ chảy đầy miệng kìa! Hà Tịch, con về rồi thì ráng khuyên ba con, đã bị cao huyết áp còn thích ăn nhiều thịt! Hà Đại Đông! Anh còn ăn nữa hả, nhìn cái bụng anh kìa, giống như bà bầu mấy tháng
vậy.”
“Nhìn rất phúc hậu phải không.”
Tôi nghe bọn họ cãi nhau rồi rửa tay bước vào bếp bưng nồi bánh chẻo
ra, lúc tôi bày biện ra bàn xong xuôi thì mẹ tôi vẫn đang chọt chọt bụng ba tôi mà cằn nhằn, còn ba vừa nuốt bánh vừa cười ha hả.
“Mẹ, ăn cơm, ăn cơm, đói bụng rồi.”
Bữa cơm thứ nhất sau khi về nhà trôi qua trong không khí vô cùng náo
nhiệt. Hôm sau tôi hộ tống hai vị đi sắm tết đến chiều thì đến nhà ông
nội dùng bữa cơm tất niên.
Nhà ông nội của tôi ở tại một khu tập thể, diện tích không lớn lắm,
mà gia đình mấy đời đều sinh con trai nên hàng năm các gia đình đều tề
tựu về đây nên càng đông đúc. Gia đình tôi có truyền thống đón giao thừa ở nhà ông nội, ông cụ lại sợ vắng vẻ nên cứ mỗi tối giao thừa ở đây
rất đông vui và ầm ĩ.
Bên ngoài đang đốt pháo, nhóc trai anh họ lớn của tôi năm nay ba
tuổi, đang bước vào giai đoạn khủng hoảng tuổi lên ba, vì tranh xem ai
đốt pháo nổ to hơn mà la hét ầm ỹ, gào rống chói tay, một nhà anh họ
không ai có thể trấn áp được mà đứa nhỏ càng la càng hăng. Tôi chịu
không nổi, nhét hai cái kẹo que vào miệng nó rồi hăm dọa nếu nó tiếp tục la lối thì tôi sẽ nhét luôn hai cục đường vào mũi cho nó biết tay.
Tiếng thét ngưng bặt, nhóc con có vẻ khiếp sợ khi nhìn bộ mặt hung ác
của tôi.
Mọi người đều đồng tình với hành động của tôi sau đó hùa theo cùng uy hiếp đứa nhỏ không cho nó gây náo loạn nữa.
“Vẫn là Tịch Tịch có cách trị mấy đứa nhỏ này.” Chị dâu tôi cười nó
“Thằng quỷ nhỏ này ở nhà không ai trị được, hôm nay gặp phải khắc tinh
rồi.”
Tôi cười gượng, quệt mồ hôi.
Chị dâu cười phe phé rồi ngồi xuống cạnh tôi: “Tịch Tịch, năm nay em đã hai lăm chưa?”
“Ách… Ha ha, năm trước đã hai mươi lăm rồi.”
“Này, cũng hai mươi lăm, có bạn trai chưa sao chị không nghe gì hết vậy?”
Đến rồi, đến rồi! Tôi thở dài trong dạ, rốt cuộc cũng tránh không được kiếp này…
“Ha ha.” Tôi nặn ra một nụ cười thật tươi ” Cũng còn sớm mà, em bận rộn công việc nên không có thời gian quen bạn.”
“Làm việc thì làm việc nhưng không thể trì hoãn chung thân đại sự
được.” Chị dâu nói, “Tuy là ở tuổi em kết hôn thì hơi sớm nhưng tốt xấu
gì cũng phải có bạn trai, hai người tiếp xúc lâu ngày rồi sau này về ở
cùng nhà thôi.”
“Ha ha, không vội, không vội.” Tôi lau mồ hôi, chột dạ nhìn mẹ đang lườm mình.
Trước khi ăn bữa cơm tất niên này, tâm trạng tôi thấp thỏm không yên, chỉ sợ lâu lâu lại có người họ hàng rảnh chuyện nào đó nhảy ra nói câu
“Chà, Tịch Tịch, cô/dì/chú/bác có biết một người cũng được lắm, định
giới thiệu cho con quen biết.” Nhưng sau khi ngồi vào bàn tôi mới nhận
ra, tiêu điểm của buổi tiệc tất niên năm nay là một người khác.
Đó là chị họ, con ruột của cô tôi, chị ấy lớn hơn tôi nửa tuổi, lúc
nhỏ cũng có chơi chung, tình cảm coi như thân thiết nhưng khi lớn lên,
hai nhà đều chuyển đi thì việc liên lạc dần trở nên thưa thớt, thêm vào
đó sau khi tôi ra trường, làm việc ở thành phố khác thì việc liên lạc
với nhau càng hiếm hoi..
Nguyên nhân chị ấy trở thành tiêu điểm là vì chị vừa thông báo sẽ kết hôn với bạn trai sau hai năm tìm hiểu, lễ cưới sẽ được tổ chức vào
tháng ba năm sau. Nghe tin này tôi buồn vui lẫn lộn, thậm chí kích động
sém chút không thở nổi, vui là vì tết này mọi người sẽ quên sự tồn tại
của tôi còn buồn vì trong Hà gia còn độc nhất mình tôi là chưa ai đến
rước….
Tôi nắm chặt chiếc đũa, vùi đầu gắp thịt ăn, không để ý ánh mắt mang
lực sát thương cực lớn của mẹ mình, không cần đoán cũng biết, hôm nay
lại phải về nghe một trận cằn nhằn rồi.
Áp lực gia đình đối với phụ nữ Trung Quốc thật lớn, không cần thân
bằng quyến thuộc đến “Ân cần thăm hỏi”, chỉ với ánh mắt cực kỳ ai oán
của mẹ tôi cũng đã làm tôi đứng ngồi không yên rồi.
Về đến nhà, mẹ tôi không nói lời nào, chỉ chằm chằm nhìn tôi rồi thở
dài quay đi. Lòng tôi càng hoảng, tự giải thích: “Không phải con không
chịu tìm mà thật sự là tìm không ra! Chuyện này vẫn tùy thuộc vào duyên
phận thôi, có phải không, ba?” Tôi n