Polaroid
Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325111

Bình chọn: 10.00/10/511 lượt.

nhíu mày: “Có quan trọng không?”

“Rất quan trọng.”

“Được rồi.” Anh quay lại bàn ăn, ngồi xuống, tôi cũng ngoan ngoãn

ngồi ngay ngắn đối diện với anh. Chúng tôi nhìn nhau trong chốc lát,

bất tri bất giác ánh mắt giằng co với nhau, nhận thấy không khí đứng đắn dần dần trôi đâu mất, anh thôi không chơi trò đấu mắt với tôi nữa mà

nhìn sang chỗ khác “Em định nói gì?”

Tôi đằng hắng một tiếng rồi nói: “Nói thật, Tần tiên sinh, em cảm

thấy quan hệ của chúng ta tiến triển hơi nhanh, anh thay đổi thái độ với em đột ngột quá khiến em khó tin được, cho nên em tự hỏi…”

“Em nghi ngờ cũng đúng” anh trong tư thế sẵn sàng tiếp chuyện “Không tin anh là đúng , Hà Tịch, không ngờ em xuất hồ ý liêu cũng thật có lý trí.”

Khóe miệng tôi giật giật: “Anh đang khen em hả?”

“Dĩ nhiên không thể phủ nhận, anh đã có dự liệu nên mới thay đổi thái độ với em.” Anh nói, “Sau việc xảy ra, mẹ đã nói rất nhiều với anh bao

gồm cả việc lập gia đình, anh đã ngần tuổi này mặc kệ là trong sự nghiệp hay trong cuộc sống vẫn cần có một gia đình……” Anh dừng một chút, dường như trong nhất thời không tìm thấy từ thích hợp để hình dung.

Nhưng tôi hiểu ý anh, lúc anh cần thì vừa lúc tôi ở cạnh bên nên tôi

trở thành mục tiêu của anh. Không thể không nói tốc độ hành động của Tần Mạch rất nhanh, người đàn ông như anh, khi đã quyết định một việc thì

chưa đạt được mục đích nhất định không bỏ qua, cho nên chỉ cần một ngày

đã quay ngoắt thái độ 180 độ, dù sao đối với anh, vệc quyến rũ một phụ

nữ cũng không tốn nhiều công sức lắm, tuy rằng thủ đoạn của anh vụng về

đến nỗi làm cho người ta nhìn thấy ghê người. Bất quá tôi còn muốn cảm

thánh một câu: trước khi anh muốn quyến rũ tôi thì tôi đã động lòng với

anh rồi …

Tôi tiếp lời anh: “Tần Mạch, hôm nay em cũng nói thẳng với anh. Em

thích anh nhưng chưa tới mức chết đi sống lại. Đề nghị này nếu anh đưa

ra trước khi em thích anh thì không chừng em sẽ thoải mái chấp nhận

nhưng hiện giờ thì em không dám bởi vì anh không thích em. Tuy rằng

chúng ta bên nhau nhưng em lại không có cảm giác an toàn, em là người

hẹp hòi, hơi tùy hứng lại không dám trèo cao mà em lại ghét nhất việc

suy đoán, nghi đông nghi tây nên nêu em với anh ở cùng nhau thì em cũng

chẳng yên ổn gì cho nên……”

“Hà Tịch.” Tần Mạch ngắt lời tôi. Anh hơi nghiêng mình về phía tôi

mang theo một cảm giác áp bách, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi chằm chằm,

“Dựa vào đâu em chắc chắn anh không thích em?”

Tôi ngẩn ngơ: “Vậy… Anh thích em sao?”

“Đây chính là điểm phức tạp.” Tần Mạch lại tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, hơi hơi nhíu mi, cứ như đang phải đưa ra một quyết định lựa chọn liên quan đến sự sinh tử tồn vong của một nước vậy.

“Em nói đi, em cảm thấy anh đối với em như thế nào?”

Câu này mà cũng dám hỏi… Tôi cắn chặt răng, dằn lòng không mắng người nhưng tức nước vỡ bờ cuối cùng cũng nhịn không được vỗ bàn quát to:

“Làm sao em biết anh cảm thấy thế nào, tóm lại trong tình cảnh hiện giờ, chúng ta không được, rã đám đi.” Tôi đứng dậy chạy lấy người.

Tần Mạch chau mày, chồm qua bàn nắm chặt cổ tay tôi, dường như hơi

tức giận : “Chưa thử qua sao em biết không thể. ” Anh nói tiếp, “Không

thử qua anh nhất định không từ bỏ.”

” Thử có ý nghĩa mạo hiểm, em không thích mạo hiểm.”

” Tại sao không mình một cơ hội.” anh nhìn thẳng tôi, ánh mắt kiên

định như nhìn một mục tiêu, “Hà Tịch, vì sao em không thử làm cho anh

thật sự yêu em.”

Tôi gỡ từng ngón tay đang nắm chặt cổ tay mình ra: “Em cho rằng vĩnh viễn anh sẽ không.”

“Đừng xem thường mình.” Anh cũng bỏ tay ra, lùi lại ngồi thoải mái trên ghế “Anh lại thấy em hoàn toàn có khả năng đó.”

Tôi mấp máy định nói gì để phản bác lại nhưng lại bị dáng vẻ của anh

dụ hoặc nên nghẹn cả nửa ngày cũng không phun ra được một chữ.

“Em cứ về suy nghĩ lại đi.” Cuối cùng anh cũng tha tôi, tôi như bại

binh chạy trối chết ra cửa. Ra đến trước cửa, tôi nghe anh ở trong

phòng thì thầm như tự nói, “Tết âm lịch quả thật làm cho người ta tự vấn về cuộc sống của mình đã trôi qua như thế nào …”

Đúng vậy… Bởi vì một tuần nghỉ tết sẽ có đủ thứ người hỏi về cuộc

sống cá nhân của bạn. Mà cuộc sống cá nhân của tôi lại hoàn toàn tịch

mịch không có người thứ hai!

A thành cách C thành không xa nên tôi không mất nhiều thời gian để

trở về. Hồi mới ra trường đi làm thì mỗi tháng tôi còn về nhà một lần,

sau đó Dương Tử ra nước ngoài, cha mẹ lại lo lắng về việc hôn nhân nên

mỗi lần thấy mặt đều hỏi tôi về chuyện này, rồi bà mẹ tính nết thất

thường do ảnh hưởng thời kỳ tiền mãn kinh của tôi bất cần biết tôi và

Dương Tử đã chia tay hay chưa cũng kéo tôi đi coi mắt.

Ngày qua ngày, công việc đã đi vào quỹ đạo mà tôi cũng không dại gì về nhà nghe mẹ lải nhải nên thường trốn đến tết t mới mò về nhà.

Năm nay…

Tôi tay xách nách mang gõ cửa nhà, mắt mèo trên cửa bị ai đó che tối

thui, giọng mẹ tôi từ trong vọng ra: “Ai vậy? Còn biết đường về nhà à.”

“Mẹ, con nè.” Tôi thành thành thật thật lên tiếng.

Có tiếng lục đục mở cửa, mẹ tôi khoanh tay đứng trước cửa: “Cả năm

không ló mặt về đây,