
năm,
rốt cuộc họ cũng đã đi đến đích của con đường tình yêu dài đằng đẳng
này.
Trình Thần là người dù gặp phải chuyện gì cũng đều cười đến vô tâm vô phế, luôn ra vẻ bất cần đời nhưng thời khắc Thẩm Hi Nhiên lồng nhẫn vào ngón tay thì chị lại khóc. Thẩm Hi Nhiên ôm chị, tinh tế dịu dàng hôn
chị, lặp đi, lặp lại lời thề bên tai Trình Thần.
Cảnh tượng này làm cho buổi tiệc càng thêm cảm động, ấm áp.
Tôi nghĩ, mỗi cô gái đều là một cô công chúa nấp trong vỏ ốc sên. Dù
cái vỏ đó có cứng rắn cỡ nào thì trái tim bên trong vĩnh viễn là mềm
mại, người càng tỏ vẻ không có việc gì là không chịu được thì bên trong
lại càng yếu ớt, mong manh. Các cô gái ấy vừa mong người ngoài không
nhìn thấu sự yếu ớt nhưng lại càng trông mong có ai đó thấu hiểu nỗi bất an của họ, sau đó có thể nâng niu họ trong tay, che chở, yêu thương cả
đời. Biểu hiện cứng rắn suy cho cùng chỉ là một cách thể hiện cảm giác
thiếu an toàn mà thôi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trình Thần là cô gái may mắn.
Tôi cũng từng cho rằng mình là người may mắn, khi đó tôi có Dương Tử.
Tôi thở dài, tìm cách đá văng những tưởng niệm này ra khỏi đầu, thuận tay cầm lấy chén rượu bên cạnh giơ lên, hướng về phía Trình Thần xa xa, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Hi Nhiên và Trình Thần rời khỏi sân khấu, đến từng bàn kính rượu khách mời. Khi đến bàn tôi, Trình Thần đã có chút say, khi chị nhìn
thấy tôi, không hiểu sao chị hơi nhướng mày rồi tìm kiếm chung quanh tôi hồi lâu.
Tôi kỳ quái hỏi: “Chị tìm gì vậy?”
Chị hung hăng nhéo tôi một cái: “Đàn ông đâu! Người đàn ông chị dụ
cho em tán tỉnh đâu rồi? Đã cho em cơ hội như vậy mà em cũng không nắm
chắc sao?”
Tôi bị nhéo đau đến nhe răng trợn mắt, nhảy ra khỏi chỗ ngồi chạy đến Thẩm Hi Nhiên nói: “Thẩm Hi Nhiên, anh quản lý vợ anh cho tốt đi! Đợi
đến khi em tức giận thì đừng trách em không nể mặt chị ấy”
Theo quy luật, mỗi lần tôi cùng Trình Thần gây ồn ào thì Thẩm Hi
Nhiên chỉ có thể làm vật trang trí. Lần này cũng không ngoại lệ ngay cả
đây là tiệc đính hôn của mình.
Không đợi Thẩm Hi Nhiên lên tiếng, Trình Thần đã tóm lấy cánh tay của tôi kéo đi về phía trước: “Thể diện của chị không cần em quan tâm”. Chị ấy đã uống rượu, không cần quan tâm để ý đến ai nhưng tôi lại không
phải như chị ấy, tôi không dám làm loạn như chị nhưng giãy dụa cách nào
cũng không ra liền cười cười để mặc chị kéo đi.
Nhìn bóng dáng người kia càng gần tôi càng hoảng hốt, trong lòng bắt đầu hơi tức giận: “Trình Thần! Đừng quậy!”
Nhưng lúc này làm gì có khả năng chị chịu nghe lời tôi, chỉ thấy chị
dùng hết sức đẩy tôi đến trước mặt Tần Mạch. Anh ta đang rì rầm nói
chuyện với người khác, tôi đành mặt dày mày dạn, cố gắng trấn định tươi
cười chào anh ta: “”Ai nha, thật khéo a! Tôi chỉ đi ngang qua, đi ngang
qua, hai người cứ tiếp tục.”
Bỗng nhiên, Trình Thần xông lên, chặn đường thoát thân của tôi rồi nói: “Tần tiên sinh.”
“Xin chúc mừng Trình tiểu thư.”
Trình Thần cười ha ha nói: “Cùng vui đi, cùng vui đi. Tần tiên sinh
tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế này nếu chưa có một cô vợ hiền lành thì
chắc cũng có một cô bạn gái xinh đẹp nha.”
Hình như là tôi có ảo giác, người nọ dường như thoáng trầm xuống, tôi hơi lạnh xương sống, lại nghe anh ta cười đầy ẩn ý nói: “Tôi vẫn một
người cô đơn, công việc rất bận rộn, làm sao có thời giờ…”
“Thật tốt!” Trình Thần bỗng nhiên ngửa đầu cười to, trực tiếp cắt
ngang lời của Tần Mạch rồi bưng mặt tôi lên nói: “Vậy Tần tiên sinh cảm
thấy Hà Tịch của chúng tôi thế nào?”
Tôi mở to mắt kinh ngạc nhìn Trình Thần, không nghĩ chị có thể nói ra lời trắng trợn như vậy. Tần Mạch không trả lời, rốt cuộc Thẩm Hi Nhiên
cũng chạy đến đây, giữ chặt Trình Thần nói: “Xấu hổ quá, cô ấy say rồi.”
Trình Thần gỡ tay Thẩm Hi Nhiên ra nói: “Thực không dám giấu diếm, từ lần trước anh và Tịch Tịch gặp gỡ bất ngờ ngoài ý muốn ở bệnh viện,
Tịch Tịch vẫn nhớ anh không quên được, lúc đó anh như một vị anh hùng ra tay giúp cô ấy trong lúc khó khăn vì thế hình bóng của anh luôn khắc
sâu trong đầu cô ấy, anh xem, trong mắt cô ấy tràn đầy ái mộ, sùng bái
anh kìa! Anh đừng tưởng bình thường Tịch Tịch tùy tiện, tính cách hơi
giống đàn ông, nhưng thật ra nội tâm cô ấy rất tinh tế , cô ấy là kiến
trúc sư chuyên trang trí nội thất, từ trước đến giờ chưa có khách hàng
nào không hài lòng bản thiết kế của cô ấy còn khen cô ấy có con mắt thẩm mỹ, rất thích hợp lấy làm vợ. Nếu Tần tiên sinh…”
Thẩm Hi Nhiên quyết đoán bịt miệng Trình Thần lại rồi kéo đi mất. Tôi chỉ thấy cả người vô lực, một tay che mặt, tôi thật hy vọng ngay bây
giờ mình có thể đi mua một cái quan tài trực tiếp đưa ma chính mình
luôn.
Chung quanh yên tĩnh trong chốc lát, người vừa nói chuyện với Tần
Mạch rất thức thời đã bỏ đi mất. Sau một lúc lâu sau, anh ta lên tiếng
cười nhạo: “Thì ra là thế.”
Bốn chữ này như gió bình thường, xẹt qua khiêu khích trái tim tôi,
tôi không dám nhìn anh ta cũng không có sức lực để giải thích bèn quăng
lại một câu: “Thanh giả tự thanh*” (* tốt xấu là tự người nghĩ)
rồi hèn nhát chạy trối chết. Hà Tị