Pair of Vintage Old School Fru
Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323755

Bình chọn: 10.00/10/375 lượt.

mà phát triển tình cảm thêm được không?”

Tôi gật đầu đáp ứng.

Nhưng từ đó về sau, anh ta cũng không gọi điện thoại cho tôi, cũng không hẹn tôi ra ngoài, vì thế tôi cũng quên bẵng người này.

Trải qua việc này, quyết tâm muốn lấy chồng cho xong của tôi cũng

phai nhạt ít nhiều, cuộc sống của tôi bây giờ chỉ cần đơn giản, yên ổn,

một mình sống một cuộc sống bình thường, tự tại.

Hết tháng mười một, Trình Thần bỗng nhiên gọi điện báo chị ấy và Thẩm Hi Nhiên tháng 12 sẽ đính hôn.

Tôi sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, lập tức mắng to trong điện thoại:: “Đính hôn cái đầu chị! Hiện tại hai người đều “tình chàng ý

thiếp”, bao nhiêu mưa gió cũng đã trải qua vậy mà còn tiếc chín đồng đi

đến Cục dân chính làm giấy kết hôn sao? Đây là ý của Thẩm Hi Nhiên sao?”

Bên kia Trình Thần dở khóc dở cười nói: “Sao mà em so với chị còn sốt ruột hơn vậy? Đính hôn chỉ là hình thức, đây là ý của nhà bên đó. Chị

cũng tranh thủ lấy thêm một chiếc nhẫn của anh ấy.” Rồi hai chị em mải

mê thảo luận xem chiếc nhẫn sẽ to bằng từng nào. Sau đó, Trình Thần nói

cho tôi biết, chị đã tìm được người tốt bụng trả tiền dùm chị vào cái

đêm chị gặp chuyện không may.

Tôi đã nhanh chóng quên chuyện này, nay đột nhiên nghe Trình Thần

nhắc lại, tôi bỗng nhớ đến người đàn ông kia, tức thì giữa ban ngày mà

mặt tôi bỗng dưng ửng đỏ.

Trình Thần nói, lần trước nghe nói đến người đàn ông giúp thanh toán

tiền kia xong, Thẩm Hi Nhiên dùng hết biện pháp tìm anh ấy. Không lâu

sau anh ta đã tìm được, người kia tên là Tần Mạch mà càng trùng hợp là

công ty hai người lại có quan hệ làm ăn với nhau.

Trong lúc tôi đang cảm thán thế giới thực nhỏ thì Trình Thần lại hưng phấn nói: “Chị cũng có mời anh ấy tham gia lễ đính hôn, người đàn ông

kia thật quá đẹp trai! Tịch Tịch có muốn chị làm mai cho em không?”

Tôi cười gượng: “Không cần.” Chuyện cần làm chúng tôi cũng đã làm xong xuôi từ lâu rồi…

Sau khi nghe điện thoại, tôi lại chợt nảy ra ý nghĩ: nếu anh ấy đến tiệc đính hôn của Trình Thần thì tôi cũng phải đi.

Tôi cũng phải đi.

Ý thức được điều này không hiểu tại sao đã đầu đông mà trái tim tôi xao động như lửa thiêu.

Ngày đính hôn của Trình Thần, tôi đến rất sớm. Hơn phân nửa họ hàng

thân thích, bạn bè của Trình Thần tôi đều quen biết bèn đến giúp chị ấy

tiếp đón khách. Còn về phần đám bạn bè lưu manh của Thẩm Hi Nhiên…

“A! Tịch Tịch, nhanh đến đây cười với công tử một cái nào!”

“Chậc, hôm nay người ta đính hôn, làm gì mà gặp tụi anh sắc mặt em lại khó coi vậy, đến đây, đến đây, cười một cái nào!”

Một đám công tử nhà giàu ăn chơi…

Tôi liếc sang Thẩm Hi Nhiên đang cười ngây ngốc bên cạnh, lạnh lùng

nói: “Sao anh không nói cho bọn họ biết tay của Vương đại miêu bị gãy

như thế nào? ” Thẩm Hi Nhiên cứng người lại một chút, lập tức kêu người

mang đám người kia vào khách sạn.

Trình Thần vừa mới dẫn một đoàn khách vào, khi đi ra liền nghe được lời này của tôi, hiếu kỳ hỏi: “Như thế nào gãy ?”

Tôi cười cười, lộ ra răng nanh lóe sáng: “Bị em cắn .”

Trình Thần im bặt, cũng không dám theo đuổi chủ đề này nữa. Chúng tôi vừa quay đầu đã thấy một chiếc xe việt dã tuyệt đẹp dừng trước cửa

khách sạn.

Thấy chiếc xe quen thuộc này, hô hấp của tôi bị đình chỉ trong giây

lát. Thẩm Hi Nhiên từ sau bước tới, lộ vẻ khách sáo cười, lễ phép chào

hỏi trước: “Tần tiên sinh.”

Thấy lại khuôn mặt này, mặt tôi bất tri bất giác cũng ửng hồng. Nghĩ

mà xem, một người đàn ông vừa đẹp trai, vừa có tiền lại nhiều lần giúp

đỡ bạn thậm chí giữa bạn và anh ta từng phát sinh quan hệ thì ai cũng sẽ có phản ứng như tôi lúc này thôi, huống chi tôi lại là loại phụ nữ đã

hư không đến cực điểm nào đó…

Anh ta thản nhiên gật đầu chào Thẩm Hi Nhiên, lại quay đầu chúc mừng

Trình Thần. Khi ánh mắt anh ta dừng trên người tôi, trong chớp mắt tôi

mơ hồ cảm thấy anh ta cái nhíu mày mà người ngoài rất khó nhận ra.

Đại khái tôi cũng hiểu, biểu tình này có tên là chán ghét.

Tôi lén bĩu môi, tự nhủ với lòng rằng mặc dù tôi có ý nghĩ không

trong sáng với anh ta nhưng cũng chưa đến mức muốn phát triển quan hệ

với anh ta. Anh chán ghét gặp tôi thì dĩ nhiên tôi cũng không vui sướng

khi gặp anh.

Tôi hơi né sang một bên, tránh tầm mắt của anh ta, nhưng không ngờ

Trình Thần đứng phía sau nhéo mạnh eo tôi, tôi đau đến nhảy dựng, Trình

Thần rất nhanh chạy đến đẩy tôi đến trước mặt Tần Mặc nói: “Để Tịch Tịch đưa anh lên sảnh khách sạn nha.” Chị nói xong lén trừng mắt với tôi.

Tôi miễn cưỡng… Chị cho là đang em giúp em đây sao…

“Tần tiên sinh, mời sang bên này.” Lúc này càng tránh né thì càng khả nghi, tôi cười ôn hòa, ung dung đưa anh ta vào trong khách sạn.

Có lẽ anh ta cũng e ngại sự có mặt của Trình Thần và Thẩm Hi Nhiên nên cũng rất khách khí gật đầu: “Phiền cô rồi”

Người trong thang máy rất đông nên không tránh khỏi việc tôi và anh

ta phải dựa sát vào nhau. Tôi ngửi được một mùi hương không biết gọi là

gì trên quần áo của anh ta, toàn bộ suy nghĩ trong đầu lại quay về những cảnh tượng của đêm đó. Đến lúc thang máy mở ra, tôi dường như đi như

chạy ra