Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323855

Bình chọn: 8.5.00/10/385 lượt.

! Nhưng bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này.

“Tại sao các anh lại ở nhà tôi?”

“Bọn anh đến quậy động phòng.”

Người say rượu thật sự không thể cùng nói chuyện được, tôi day day

hai đầu chân mày lại hỏi: “Tôi đem Tần Mạch qua chỗ các anh như thế nào? Chẳng lẽ tôi làm như vậy anh ta không hề phản đối sao?”

“Khi đó anh rất cao hứng uống rượu, không chú ý nhiều nhưng Trình

Thần để ý em kỹ lắm, cô ấy luôn theo em sát, có lẽ cô ấy biết em dùng

cách gì để câu người đàn ông đó”.

Đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, tôi vừa

mở cửa ra thì thấy Trình Thần. Chị ấy bước vào, trong phòng nồng nặc mùi rượu, nhìn đám nhố nhăng lớp đã tỉnh, lớp còn nằm la liệt dưới đất, sắc mặt đại biến, nhất thời nổi giận, mắng:

“Các anh làm trò gì vậy! Các anh đã làm gì với Tịch Tịch nhà tôi? Hôm qua cô ấy vất vả lắm mới tìm được bạn trai, các anh định hủy hoại trong sạch của con nhà người ta sao? Cút! Toàn bộ cút hết cho tôi!” Trình

Thần giận dữ, túm áo Vương đại miêu cùng Lục Tử đẩy ra cửa, còn vài

người đang ngủ, chị nắm áo trực tiếp lôi ra ngoài, sập cửa thật mạnh còn tiếp tục mắng: “Bọn xấu xa chuyên làm chuyện xấu như các người coi

chừng xuống âm phủ bị bạo cúc.”

Lòng dạ tôi lúc này hoàn toàn đặt vào chuyện hôm qua nên cũng không

cảm khái sự hùng hổ của chị lắm, tôi lôi kéo chị hỏi: “Hôm qua em làm

cách nào mà câu được Tần Mạch vậy?”

Trình Thần mờ ám liếc tôi một cái: “Thật không ngờ em lại có ý trước với người ta nha.”

Tôi lau mồ hôi lạnh.

Trình Thần sợ tôi phủ nhận, lớn tiếng nói: “Chị thấy rõ ràng! Lúc Tần Mạch đang ngồi một mình hút thuốc thì em chạy tới, túm tay áo nói “Tôi

chấm anh rồi, chúng ta làm một đôi nhé”.”

Tim của tôi nảy lên một cái: “Em… Em nói như vậy sao? Vậy còn anh ta?”

Trình Thần sờ sờ đầu: “Anh ta cũng không trả lời được hay không được

ngay mà lấy cái gì đó nói với em “Nghe nói cô học thiết kế nội thất,

chắc tay nghề cũng không tệ lắm. Tôi có thứ này đã bị vỡ, nếu cô có thể

ghép lại thì tôi giúp cô”, hình như anh ta biết việc em đánh cược với

đám Đại miêu thì phải nên cũng không xem lời em nói là thật.”

“Sau đó?”

“Sau đó em giúp anh ta ghép mấy thứ kia lại còn anh ta thì đi giúp em.”

Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, trầm mặc.

Trình Thần lại vỗ lưng tôi nói: “Nhưng phải nói em cũng thủ đoạn ghê! Biết giả bộ ngã để Tần Mạch đưa về nhà.” Trình Thần nhìn chằm chằm cổ

của tôi, hỏi một câu hạ lưu giống y như Lục Tử: “Thế nào? Sức chiến đấu

của Tần tiên sinh cũng không tệ chứ.”

Khóe miệng tôi giật giật, cũng không thèm để ý chị ấy nữa. Giả bộ ngã sấp xuống? Đã uống say đến mức đó mà tôi còn có thể giả vờ ngã sao? Tôi lặng lẽ sắp xếp những gì nghe được liền không khó nghĩ ra được vết

thương trên đầu này là do ai ban cho.

Nhất định là lúc đó tôi định tính nói ra việc tôi cùng Tần Mạch đã

lên giường để chứng minh tôi là người của anh ấy. Tần Mạch không muốn

tổn hại danh dự bèn giơ chân ngáng tôi một phát, cho nên tôi mới đầu rơi máu chảy, hèn gì ngay mắt cá chân cũng ẩn ẩn đau đớn!

Tên khốn này, không biết anh dùng bao nhiêu lực để đá tôi vậy!

Tôi hít sâu, ổn định lại tâm tình đang mãnh liệt như sóng trào của

mình, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Sau khi anh ta đưa em về thì sao?” Còn

Trần Thượng Ngôn thì từ chỗ nào chui ra!

Trình Thần ái muội nhìn tôi: “Còn phải hỏi, cứ nhìn trên cổ em thì biết, chậc chậc, Tần tiên sinh cũng dùng sức quá nha!”

Mặt tôi lại đen thêm một tầng.

Xem ra, khoảng thời gian giữa lúc Tần Mạch đưa tôi về nhà đến lúc bọn Vương đại miêu đến “quậy động phòng” rốt cuộc đã xảy ra cái gì, chỉ có

đương sự — tôi, Trần Thượng Ngôn cùng Tần Mạch biết.

Đáng tiếc là người nên biết nhất là tôi, thì lại quên sạch.

Sáng thứ hai tôi đi làm, ngồi chưa nóng ghế đã bị sếp gọi vào văn phòng.

Giám đốc công ty họ Tạ, giang hồ hay gọi là Tạ Bất Đình, nghĩa là một khi đã mắng ai đó thì mắng không ngưng không nghỉ (“bất đình”: không dừng lại). Hôm nay, đại gia Tạ Bất Đình tâm tình không được tốt lắm, âm thanh mắng người thập phần vang dội.

“Nhìn kết quả công tác tháng trước của cô đi!” mấy tờ giấy được ném

trước mặt tôi. Tôi im lặng, sắp xếp đám giấy kia lại thật gọn ghẽ, tranh thủ sếp vẫn đang thao thao bất tuyệt, tôi lật từng tờ, từng tờ. Quả

thật, mấy tháng trước do ảnh hưởng của chuyện thất tình nên kết quả làm

việc của tôi không tốt lắm, không tích cực nhận hợp đồng, cộng với vài

khách hàng than phiền, khó trách Tạ Bất Đình lại tức giận như vậy .

“Hiện giờ, người thất nghiệp ở Trung Quốc rất nhiều. Lấy chất lượng công việc hiện giờ của cô, không bằng tôi tìm người mới…”

Tôi cúi đầu, không đáp, đợi đến khi Tạ Bất Đình ngừng lại để uống

nước thì trong lòng tôi rót cuộc cũng nhẹ nhõm được một chút, uống nước

là dấu hiệu tốt, chứng tỏ ông ta mắng đã mệt rồi.

Quả nhiên, ông ta đưa tôi một tập hồ sơ trên bàn, dịu giọng nói: “Tôi nghe nói lúc trước chuyện tình cảm của cô bị trục trặc, tôi có thể

thông cảm nhưng cô còn trẻ, chuyện như thế sẽ còn xảy ra vài lần. Vì

những chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc thì không thể được. Đây l


Lamborghini Huracán LP 610-4 t