Old school Swatch Watches
Có Một Tình Yêu Không Thể Nào Quên

Có Một Tình Yêu Không Thể Nào Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322374

Bình chọn: 9.5.00/10/237 lượt.

ào tình cảnh như thế

nào.

Đường Chính Hằng dùng chiêu gậy ông đập lưng ông này

đúng là lợi hại.

Anh ta không thèm giải thích quan hệ giữa mình với Hà

Lệ, thay vào đó, trong bữa tiệc cao cấp của tầng lớp thượng lưu lại cố ý gây ra

một scandal tương tự, liên lụy đến cả nàng. Xảy ra scandal với ông chủ lớn

trong làng giải trí, Tiểu Băng biết từ giờ trở đi nàng sẽ bị giới báo chí đeo

bám không tha. Như vậy nàng cũng không thể tiếp tục theo đuổi vụ scandal giữa

Đường Chính Hằng và Hà Lệ nữa.

Nghĩ đến đây, Tiểu Băng khẽ nghiến răng. Chỉ cần tưởng

tượng lại cái hôn vừa rồi, trong lòng Tiểu Băng bỗng dâng lên một đợt sóng dữ

dội.

Trong ánh mắt Đường Chính Hằng nhìn nàng giây phút đó,

thoảng ánh lên một chút do dự, không nỡ. Rốt cuộc, anh ta đang do dự điều gì,

không nỡ điều gì? Nàng ấy không biết. Nàng chỉ biết rằng sau bữa tiệc này, nàng

sẽ trở thành tâm điểm của làng giải trí, với tư cách là một trong những bạn gái

của Giám đốc điều hành Đô Luân Trung Quốc.

Mỗi ngày có vô số cuộc điện thoại gọi đến tòa soạn và

di động của Tiểu Băng. Phóng viên săn ảnh cũng nhiều không đếm xuể. Được thể

Đổng Vi gọi nàng đến văn phòng giáo huấn, đề nghị nàng tạm thời rời khỏi Bắc

Kinh để tránh vụ tai tiếng.

“Tôi sẽ đi Thượng Hải, Trung Đằng đang tổ chức một

cuộc thi tuyển chọn ca sỹ tài năng, Phương Văn mới gửi email đến bảo tôi đến

xem thế nào, chiều nay tôi sẽ đi”.

Tiểu Băng không muốn tranh cãi hay giải thích, nàng

chỉ nói mỗi câu ấy rồi quay đầu rời khỏi văn phòng của Đổng Vi một cách dứt

khoát.

Mặt trời mùa hè thật là gay gắt, lại đang lúc giữa

trưa không khí ngột ngạt đến nỗi không thể thở nổi. Tiểu Băng bước đi rất

nhanh, dường như mỗi bước đi của nàng đang dẫm lên những hòn than rực lửa, đau

nhói cả ruột gan.

Đối với một tạp chí lớn thì hoạt động tuyển chọn ca sĩ

chỉ là chuyện tầm phào cỏn con. Thực ra chẳng có tí ti giá trị nào. Thông

thường những hoạt động như thế này do người mới phụ trách. Nhưng lần này, nàng

không thể không rời khỏi Bắc Kinh.

Xem ra Đổng Vi rất đắc chí, Tiểu Băng biết từ lâu cô

ta đã muốn đuổi nàng khỏi Bắc Kinh. Lần này thì đúng là cầu gì được nấy. Nghĩ

đến đây, trong lòng nàng không khỏi dấy lên chút phẫn nộ.

Tiếng điện thoại vẫn vang lên không ngừng, lại là mấy

tay paparazzi đeo đuổi scandal ráo riết y như nàng đây mà. Tiểu Băng nhấn phím

từ chối cuộc gọi, nhắn tin cho Phương Văn – Giám đốc truyền thông của Trung

Đằng – nói về thời gian chuyến bay của nàng, rồi không do dự tắt điện thoại,

rút sim vứt đi một cách không ngần ngại.

Chiếc sim điện thoại bay thành một đường cong tuyệt

đẹp trong không trung, rồi nhẹ nhàng rơi vào thùng rác. Sau lưng, Đổng Vi đang

đứng ở cửa phòng làm việc nhìn theo bóng nàng, nụ cười đắc ý dần hiện rõ trên

gương mặt được trang điểm một cách kỹ lưỡng.

*********************

11 giờ đêm.

Tiểu Băng mệt mỏi xách hành lí ngồi vào taxi. Trời

Thượng Hải sương mù dày đặc, máy bay trễ chuyến báo hại nàng giờ này mới lết

được từ sân bay về đến khách sạn.

Tiểu Băng thở phào một tiếng, trong lòng thầm cảm thấy

may mắn vì Phương Văn đã đặt phòng cho nàng. Kết quả là vừa mới ngẩng đầu lên,

nàng lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi đến mức muốn nhảy lên

ngay tại chỗ. Không ngờ trước cửa khách sạn vẫn còn không ít fan đang đứng chờ,

bọn họ túm năm tụm ba thành từng nhóm nhỏ. Những chiếc đèn nhấp nháy đủ màu

xanh, hồng, trắng… trong đó tốp màu vàng là nổi bật hơn cả. Tiểu Băng chợt hiểu

ra, hóa ra khách sạn mà Phương Văn sắp xếp cho nàng chính là nơi ở của các thí

sinh tham gia tuyển chọn ca sĩ đợt này.

Ánh đèn trong hành lang hơi tối, Tiểu Băng men theo

hành lang dài tiếp tục đi về phía trước. Nhìn thẻ phòng trong tay, nàng liên

tục ngẩng đầu tìm số phòng của mình. Tiếng vali lăn trên nền hành lang phát ra

những tiếng ma sát nhè nhẹ. Đi hết một khúc ngoặt mà Tiểu Băng vẫn chưa tìm

thấy phòng mình. Nàng đang định tìm một ai đó để hỏi xem sao, nhưng nghĩ lại,

muộn thế này chắc mọi người cũng ngủ hết rồi nên lại thôi. Tiểu Băng còn đang

chán nản, bất giác cúi đầu, bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt làm nàng giật mình

tới mức phải lùi lại mấy bước.

Bên cạnh cửa sổ phía cuối hành lang, có một cậu thiếu

niên rất tuấn tú đang ngồi ôm gối. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm thanh bình,

tĩnh mịch mà tuyệt đẹp, ánh trăng như một làn sương mỏng buông xuống, phủ lên

người cậu một lớp ánh sáng mờ ảo. Cậu đang ôm trong lòng một con gấu bông rất

to, màu trắng pha đen, con gấu đang giương đôi mắt vô tội, nhìn mơ hồ xa xăm.

Trong phút chốc, Tiểu Băng cứ ngỡ như nàng đang nhìn

thấy một thiên sứ.

Có vẻ như tiếng chiếc vali lăn trên nền hành lang đã

làm phiền đến cậu thiếu niên đó, Tiểu Băng thấy cậu ta từ từ quay đầu lại phía

mình. Cậu có một đôi mắt rất dài, hơi xếch, hiện lên một vẻ kiêu ngạo và lạnh

lùng. Nhưng cậu lại có một khuôn mặt rất đáng yêu, hai thứ đó kết hợp với nhau

tạo nên một sức hút kì lạ.

Tiểu Băng bất giác ngây người, rồi đột nhiên nhớ ra

nàng phải hỏi đường, liền lịch sự hỏi:

“Thật ngại quá, em có thể