
đeo bám tôi cả buổi tối chỉ để mặc cả thêm mười tệ hả? Mức giá tôi đưa
ra đủ cao rồi…
“Ai bảo chị trả em hai trăm năm mươi tệ tiền nhuận ảnh
chứ! Chị biết rõ em ghét nhất hai trăm rưỡi còn gì”.
Hai trăm rưỡi (二百五): trong tiếng Trung,
nếu viết là 250 hoặc nói hai trăm năm mươi tệ (二百五十)
thì chỉ có nghĩa là 250 thôi, nhưng khi viết 二百五 thì
còn có ý chỉ một ai đó ngốc nghếch.
“Vậy sao phải thêm mười tệ làm gì? Được rồi… Được rồi!
Vậy tôi trả thêm cho cô một tệ nữa nhé, được không?”
Trác Tiểu Băng lắc đầu, xua tay, gửi cho đối phương
một dòng chữ.
“Hai trăm năm mốt em cũng không thích”.
“Trác Tiểu Băng! Chỉ là mười đồng thôi mà !”
Trác Tiểu Băng vẫn lắc đầu, trước nay nàng vốn luôn
công bằng, đối với chuyện tiền nong cũng vậy. Thế nên, ngay lập tức nàng đổi
status trên MSN của mình thành “ mười tệ cũng là
tiền”.
Cuối cùng cũng thương lượng xong chuyện giá cả. Tắt
MSN, Trác Tiểu Băng vỗ vỗ tay một cách vui vẻ.
Trên màn hình máy tính vẫn đang mở trang tin nói về vụ
Scandal của Hà Lệ. Khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của người đàn ông trong
bức ảnh ngay lập tức phóng to lên vô số lần trước mắt nàng. Đôi lông mày thẳng
tắp. Đôi mắt đó, sâu thăm thẳm như một hồ nước và lạnh như băng giá. Có cảm
giác trong đôi mắt đó đột nhiên dâng lên một vòng xoáy, xoay tít, chỉ cần nhìn
vào đó trong chốc lát là cả người nàng sẽ bị hút vào vậy…
Đoàng…!
Tiếng sấm lớn làm Trác Tiểu Băng run rẩy, bỗng nhiên
tỉnh táo trở lại. Nàng vội vàng nhấp chuột đóng trang web.
“Bên cạnh ngôi sao Hà Lệ bất ngờ xuất hiện
một người đàn ông bí ẩn, hai người cùng bỏ chạy trên ô tô với những hành động
thân mật”.
Đoàng…!
Tiếp sau đó lại là một âm thanh dữ dội, âm thanh lớn
đến mức dường như làm chao đảo cả thành phố.
Tốc độ lan truyền tin đồn scandal của các ngôi sao
thậm chí còn nhanh hơn cả ánh chớp vừa rồi ngoài cửa sổ. Chắc chắn ngày mai,
trên mạng sẽ tràn ngập các loại tin tức và hình ảnh về Hà Lệ và người đàn ông
bí ẩn kia. Nào là nắm tay, hôn hít, rồi vào khách sạn, và lên giường …
Muốn gì có nấy…
Đây chính là ma lực của truyền thông internet. Giống
như một đàn cá mập sống ở nơi sâu thẳm của đại dương, chỉ cần có người ném cho
chúng một miếng thịt còn tươi máu, chúng sẽ điên cuồng lao tới, xé miếng thịt
thành muôn nghìn mảnh nhỏ chỉ trong chớp mắt.
Và Tiểu Băng chính là kẻ vứt miếng thịt xuống biển.
Đoàng…!
Lại một tiếng sấm lớn khác, Tiểu Băng đi đến bên
giường, ngẩng đầu kéo rèm cửa. Bên ngoài cửa sổ là hình ảnh thành phố Bắc Kinh
về đêm phồn hoa, rực rỡ bởi sắc màu của đủ loại ánh đèn nhấp nháy. Trong khoảnh
khắc, không khí ngập tràn mùi nước mưa xen lẫn mùi đất bao vây lấy thành phố
nhộn nhịp. Bỗng chốc cái oi bức của mùa hè bị thổi bay không còn để lại chút
dấu vết.
Không hiểu sao nàng cứ có cảm giác như đã từng quen
biết người đàn ông xuất hiện bên cạnh Hà Lệ.
Hình như đôi mắt đó, từ trước đây rất lâu… rất lâu đã
in vào trí óc của Tiểu Băng. Nàng ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng những gì
nàng nhìn thấy chỉ là màn mưa dày đặc giữa không gian của trời và đất. Lúc này
bên tai nàng chỉ có âm thanh của tiếng mưa rơi rào rào.
Giống như một thảm họa kéo dài….
Dữ dội và bất ổn. Có cảm giác sẽ cứ mưa thế này cho
đến ngày tận thế.
Tiểu Băng dựa vào cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, chầm chậm
nhắm mắt lại, bên tai không dứt những tiếng nổ đùng đoàng. Đột nhiên nàng nghe
thấy tiếng phanh xe chói tai.
Tim nàng thót lại, còn chưa kịp phản ứng, thì tiếng nổ
sau vụ đâm xe liên tục dội vào tai nàng như những đợt sóng liên tiếp. Sau đó
nàng ngửi thấy mùi xăng xe nồng nặc, tiếng rít của thép cháy. Nàng chỉ có thể
đứng đó nhìn mà không thể làm gì được. Nàng cảm thấy máu tươi từ khuôn mặt mình
đang ào ào chảy xuống, cả một màu đỏ quạch bao phủ hết đất trời.
Một cơn đau dữ dội lập tức lan khắp tứ chi. Trác Tiểu
Băng giật mình hoảng loạn, ngay sau đó phát hiện mình vẫn kẹt trong xe, người
ngồi bên cạnh nàng mở to hai mắt, tuy máu đang chảy khắp mặt nhưng vẫn nhìn
nàng mỉm cười một cách bình tĩnh đến lạ thường.
Đó là hai người thân quan trọng nhất trong cuộc đời
nàng. Bố và mẹ.
“Bố ơi, mẹ ơi…”
Tiểu Băng gọi đến khản cả giọng, nàng muốn cứu bố mẹ,
muốn giữ họ lại, không muốn để họ rời đi. Nhưng cho dù nàng kêu gào, lay gọi
thế nào, cũng không thể ngăn việc hai khuôn mặt hiền từ ấy vẫn cứ mờ dần, cuối
cùng biến mất không còn dấu vết.
“uuu…”
Tiếng rung gấp gáp của chiếc điện thoại khiến Tiểu
Băng bừng tỉnh thoát khỏi cơn ác mộng. Nàng lập tức mở choàng mắt, ngẩng đầu
nhìn đồng hồ – đã 7 giờ sáng.
Có vẻ vẫn chưa tỉnh táo trở lại sau cơn ác mộng vừa
rồi. Nàng đờ đẫn với điện thoại di động đưa lên nghe. Tất cả những gì nàng lờ
mờ nghe được chỉ là mấy từ “Đô Luân”, “bữa tiệc họp báo”. Một đêm ác mộng đúng
là khiến con người ta bải hoải rã rời. Không còn chút sức lực, nàng dụi mắt
ngáp dài một cái, trong lòng có chút cảm giác không yên.
Tối nay mới mở tiệc cơ mà, làm gì mà mới sáng ngày ra
đã gọi điện cho người ta chứ?
Tiểu Băng vừa lẩ