
chỉ cho chị phòng 1298 ở đâu
không?”
“Phòng 1298? Chị cứ đi thẳng phía trước, rẽ phải,
phòng ấy là phòng thứ hai chị ạ”.
Cậu thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ với Tiểu Băng, giơ
tay chỉ đường cho nàng, giọng nói ấm và hay đến lạ thường.
Tiểu Băng cảm ơn rồi vội vàng kéo hành lý đi luôn. Có
lẽ tại ánh đèn quá tối và ánh trăng quá mờ ảo nên nàng không để ý thấy phía
dưới khóe mắt trái của cậu có một nốt ruồi màu hạt dẻ nhàn nhạt. Hình như cậu
đang muốn tâm sự vài điều bí mật.
Nàng đã bỏ lỡ…
Mãi đến ngày hôm sau, Trác Tiểu Băng mới hiểu ra rốt
cuộc nàng đã bỏ lỡ điều gì.
Ngày hôm sau, nhận lời mời của Phương Văn – Giám đốc
truyền thông công ty Trung Đằng, Tiểu Băng đến một quán KTV (Karaoke) để tham
dự bữa tiệc sinh nhật của một thí sinh trong top mười.
Nàng gặp rắc rối trên đường nên tới muộn một chút. Kết
quả là anh chàng Phương Văn rối cả lên, gọi điện hết lần này đến lần khác giục
nàng. Tiểu Băng đang nói với anh ta là mình sắp đến rồi thì cửa thang máy bật
mở, lúc nàng vội vã bước ra thì bị một cậu thanh niên vóc dáng cao lớn va vào
làm nàng lảo đảo.
Tiểu Băng tức giận nhìn cậu ta, đối phương đeo kính
gọng đen, khẽ nhếch môi đầy ác ý, tóc tai dựng ngược, ăn mặc theo phong cách
Punk dị hợm đã hết thời. Phát hiện ra mình va phải người khác, cậu ta chỉ quan
sát Tiểu Băng từ đầu đến chân vài lượt, rồi nhìn nàng chằm chằm một cách kiêu
ngạo, không hề có ý định xin lỗi.
Sợ Phương Văn giục, Tiểu Băng cũng không để ý nữa, vội
vàng ra khỏi thang máy, đến KTV tìm phòng mà Phương Văn đã nói cho cô.
Đẩy cửa bước vào, mọi người đang nói chuyện ăn uống ca
hát rôm rả. có một nhóm thanh niên chừng mười tám đôi mươi, đang ở cái tuổi
bướng bỉnh nghịch ngợm, liên tục cười đùa ầm ĩ, đứa nọ cấu véo đứa kia, rồi đứa
kia cũng ăn miếng trả miếng, đánh lại.
-“Aí, ái…đau… mau kéo Tiểu Lượng ra khỏi tớ nào! Nhanh
lên…!”
Giọng cậu thanh niên đang nói nghe thật lảnh lót, nước
da trắng nõn sáng sủa và khôi ngô, khuôn mặt còn đẹp hơn cả con gái. Có điều,
khuôn mặt thanh tú của cậu lúc này đang nhăn hết cả lại, tay chân giãy giụa
khua khoắng không ngừng.
Một cậu khác mặc áo T-shirt xanh nhạt đang ra sức cắn
tay cậu thanh niên khi nãy, trông như một con cún con ngậm chặt không chịu thả
khúc xương của nó ra
Tiểu Băng vừa bước vào, đã bị cảnh tượng lạ lùng này
làm cho không thể nhin được, bật cười thành tiếng.
Đám đông, có kẻ vừa cười vừa kéo cậu áo xanh ra, kẻ
khác thì chỉ ngồi vắt chân bên cạnh quan sát trò vui. Có kẻ còn sợ thiên hạ
chưa đủ loạn, nhân thể xông vào đánh cậu thanh niên bị cắn, rồi chạy trốn. Cả
đám cười đùa lớn tiếng, thật là vô cùng náo nhiệt.
“Chuyện gì thế này anh Văn, buổi tiệc sao lại đến mức
cắn người thế?”
Tiểu Băng nhìn thấy Phương Văn đang đứng một góc xem
trò vui, liền rảo bước lại gần, anh ta đang cười nhăn hết cả mặt, ánh mắt tràn
ngập một niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.
“Chẳng phải đều do Tiểu Lượng sao, không hiểu sao
thằng nhóc này lại thích cắn người thế chứ, mà lại còn đặc biệt thích cắn Tiểu
Lỗi nữa.”
Phương Văn cười cười phàn nàn đôi câu chiếu lệ. Tiểu
Băng cũng cười, nhìn theo hướng anh ta đang nhìn, định nói gì nhưng chợt ngây
người ra.
Bởi vì “Tiểu Lượng” mà Phương Văn nói vừa bị cả hội
kéo ra khỏi Tiểu Lỗi, khuôn mặt đẹp đẽ thanh tú của cậu ngay cả trong ánh sáng
mờ ảo của căn phòng cũng có thể nhìn thấy rõ mồm một.
Chính là cậu thanh niên tối qua đã chỉ đường cho nàng.
“Chị Tiểu Băng muốn uống coca không?”
“Chị Tiểu Băng, bim bim này, chị ăn đi, ăn đi mà…”
“Sao chị Tiểu Băng không hát thế…hát một bài đi, được
không?”
Tiểu Băng hoàn toàn không ngờ rằng, ‘cậu chàng thiên
sứ” mà nàng gặp tối qua hóa ra lại là một tên nhóc nghịch ngợm thích đeo bám
người khác như vậy.
Cách đó không xa, cậu thanh niên bị cắn đang chăm chú
nhìn vào màn hình hát bài “Mười năm” của Trần Dịch Tấn, cổ tay đeo băng tay màu
đen của Nike.
“Nếu đã không thể níu giữ được cái ôm
Thì giờ phút chia tay
Sao không vừa ôm nhau vừa rơi nước mắt….”
Giai điệu chầm chậm êm ái làm lan tỏa một nỗi buồn man
mác, chất giọng cậu rất trong trẻo, đôi mắt mơ hồ mà đầy tình cảm, trong phút
chốc đôi mắt đó đã ngân ngấn lệ.
Đó chính là Hà Phong Lỗi, đến từ Tây An, đứng thứ hai
vòng tuyển chọn khu vực Hàng Châu.
Tiểu Băng bỗng nhớ ra Tiểu Lượng vừa hào hứng giới
thiệu Hà Phong Lỗi như thế cho mình, nhưng nàng lại quên hỏi tên cậu ta. Quay
đầu lại nhìn, dưới ánh đèn mờ ảo, nàng bắt gặp đôi mắt đang trĩu xuống của cậu,
hàng mi khẽ rung rung, trong đôi mắt thoáng ánh lên một nỗi buồn.
Lúc ấy nàng không để ý, chỉ nghĩ rằng đó là do mình bị
hoa mắt.
“Chị nghe mọi người gọi em là Tiểu Lượng, đó là nick
name của em à?”
“Dạ?… Vâng. Lúc đầu một anh cùng khu vực thi với em
gọi như thế, sau đó mọi người nghe thấy nên cũng gọi thế luôn…”.
Câu hỏi của Tiểu Băng đã làm gián đoạn sự suy nghĩ của
cậu. Cậu nhanh chóng lấy lại vẻ hoạt bát khi nãy, trả lời dõng dạc, đôi môi
sáng lóng lánh như thạch trái cây.
Tiểu Băng bất giác cảm thấy giọng điệu của cậu có