
chuyện trước đây, lão đã cắt đứt quan hệ với nó
từ lâu rồi. Hiện tại nhân vật được nó đưa lên blog là anh s, không phải lão ấy mà là
người khác.”
“Ngươi đã vào blog của Mật Doãn Lệ đọc chưa? Có phải S lớn, s nhỏ là hai người khác
nhau không?”
“Ta vào đọc rồi, đúng là một S lớn, một s nhỏ. S lớn là lão Mục, lão ấy đã thừa nhận,
bảo thời gian đó vì muốn xin tài trợ cho trường D mà dan díu với nó một thời gian ngắn,
con đó chủ động, còn lão ấy vì muốn xin tài trợ nên đành… hy sinh bản thân.”
Cô buồn cười lắm, vì xin tài trợ mà hy sinh bản thân, thật hết lòng vì công việc! Nhưng
cô không nói ra, sợ chị cả buồn nên chỉ hỏi: “Sau đó sao lại… thôi nhau?”
“Lão ấy chủ động thôi, lão bảo xin được tiền tài trợ rồi nên chẳng muốn dính líu nữa.”
“Con bé Mật đó dễ cắt đuôi vậy hả? Ông ấy muốn xin tài trợ nên… cặp với nó, xin được
rồi lại cho bye luôn ư?”
Chị cả bị hỏi khó , không biết trả lời thế nào. “Ờ… chuyện này ta cũng chưa nghĩ đến,
lão ấy nói là lão ấy chủ động cắt đứt, ta cũng không nghĩ gì thêm. Nếu nói như thế…”
Cô thấy mình đã phức tạp hóa vấn đề, liền nói: “Ta cũng đoán mò vậy thôi. Chắc là Mật
Doãn Lệ cũng không muốn kéo dài mối quan hệ với ông Mục, lợi dụng ông bố có tiền
quyên góp được tiền cho trường D nên mới tranh thủ cơ hội này để sưu tầm… vài con
tem gì đó thôi.”
“Cũng có thể. Tóm lại là ta chỉ cần lão ấy cải tà quy chính là được rồi, ai chủ động cắt
trước ta không quan tâm. Ta nói với lão ấy chỉ lần này thôi đấy, tuyệt đối không được tái
phạm. Nếu tôi còn phát hiện ra ông bồ bịch thì không những tôi sẽ ly hôn với ông, mà
còn không cho ông đến thăm con gái nữa. Ngươi cũng biết đấy, con bé là tính mạng của
lão ấy, lão ấy không dám nữa đâu.”
“Như thế càng tốt, tóc gáy ông ấy bị ngươi túm rồi, sau này sẽ không dám làm bậy nữa,
lúc ông ấy muốn tạo phản ngươi cứ lấy chuyện này ra mà gõ đầu ông ấy.”
“Ta cũng nghĩ thế. Nếu bây giờ ta ly hôn rồi tìm một lão khác, không hẳn là không tìm
được, nhưng ta cũng không dám chắc lão ấy suốt đời không bao giờ say nắng.”
Cô liền tích cực hưởng ứng: “Chứ sao, thà là cứ như bây giờ còn hơn, ông ấy đã say
nắng một lần, coi như đã được tiêm phòng miễn dịch, ngươi sẽ không phải lo chuyện về
sau nữa.”
“Ừ, kiểu như thế. Bên ngươi thế nào rồi?”
“Ta? Về vấn đề gì?”
“Mọi vấn đề.”
Cô nhớ ra vẫn chưa kể cho chị cả nghe chuyện của con bé họ Nhiễm đó, bèn kể tóm tắt
sự việc.
Chị cả nói : “Ta cũng cảm thấy chuyện của con bé họ Nhiễm đó không đáng tin, nếu
đúng là Vương Đẹp Trai nhà ngươi tặng, nó cũng phải ngại xách đến khoa một cách
công khai như thế chứ.”
“Cũng chưa chắc, làm sao nó biết được bọn mình nhờ Tiểu Thiệu theo dõi hộ ?”
“Ừ, cũng có lý nhỉ, nhưng ta nghĩ chắc Vương Đẹp Trai nhà ngươi không làm việc gì có
lỗi với ngươi đâu.”
“Ngươi đánh giá cao ông ấy như vậy hả ?”
“Không phải đánh giá cao, mà là cảm thấy hiện tại… lão ấy chẳng có đầu óc nào để cặp
boog, lão ấy mới về nước, sự nghiệp cũng chưa có gì vững chắc, chỉ muốn một lòng một
dạ dồn cho công việc, lần nào đến chơi cũng nói với lão Mục chuyện của trường lão,
thỉnh thoảng còn gọi cho lão Mục hỏi chuyện công việc…”
Cô không ngờ Vương Thế Vĩ vẫn nhiệt tình với công việc như vậy. “Thật hả ?”
“Ừ, ta nghe lão Mục nói bên trường F rất vớ vẩn, người tu nghiệp ở nước ngoài về cũng
phải thử việc, anh làm không ra gì tôi mời anh ra đi…”
“Ta không thấy ông ấy nói gì về chuyện này.”
“Hơ hơ, giờ ngươi chẳng quan tâm gì đến lão ấy nữa à ?”
“Đâu có, là do lão ấy không thích kể với ta những chuyện đó.”
“Ông ấy nhờ lão Mục nhà ta giới thiệu một số đường làm ăn, nhưng lão Mục là con mọt
sách, lại nhát gan, làm gì có con đường làm ăn nào. Thực ra Vương Đẹp Trai nhà ngươi
cũng chẳng có gì phải cuống, đằng nào thì lão ấy cũng có Thẻ Xanh, nếu ở trong nước
không sống được thì lại sang Mỹ, không như bọn ta…”
Cô giật nẩy mình, Vương Thế Vĩ định về Mỹ ? Phải làm thế nào đây ?”
Cô hỏi : “Ngươi có biết… ông ấy sống được hay không không ?”
“Nghe giọng lão Mục thì có vẻ khá ổn.”
Cô liền thở phào.
Gọi điện thoại xong, cô tò mò vào blog của Mật Doãn Lệ xem, nhưng thấy blog đã khóa.
Điều này làm cho cô nảy sinh mối nghi ngờ, không biết có phải lão Mục và Mật Doãn Lệ
thông đồng lừa chị cả hay không ? Nếu không việc gì tự nhiên Mật Doãn Lệ lại phải
khóa blog ?
Cô muốn nói điều nghi ngờ này với chị cả, nhưng rồi lại gạt bỏ ngay cái ý nghĩ đó, chỉ
cần chị cả tin ông Mục không tái phạm bồ bịch nữa là được, cô cũng không cần thiết
phải chỉ ra một số điểm đáng ngờ, làm chị cả thêm rối, vì có rối thêm cũng chẳng giải
quyết được gì, như chị cả đã nói, anh có tìm một gã nữa thì cũng không chắc là suốt đời
gã ấy cũng không bao giờ say nắng.
Đành phải nhắm mắt cho qua chuyện chứ làm sao !
Cô cho cơm và thức ăn đã nấu nướng xong xuôi vào hộp rồi lái xe về nhà mới. Từ xa đã
thấy chiếc xe tải màu trắng đỗ ở trước cửa, cô liền quên ngay quyết tâm của mình, lại
bồng bềnh như người đang trên mây, lòng vô cùng hối hận, trách mình không nên đến
muộn như thế n