
, nhiều bang như thế, kiểu gì chẳng tìm
được gia sư.”
“Nếu tìm đâu cũng chẳng có thì sao?”
“Thì em về nước! Bác nó có thể dạy nó đá bóng.”
Kevin liền cười ha ha. “Xem ra đúng là mỗi người một khác nhỉ!”
Tối đến, họ đã lát xong sàn của cả tầng trên, ba phòng ngủ, một phòng bóng bàn, rồi
còn lối đi, tất cả đều đã lát xong, chỉ còn lại cầu thang và hai phòng tầng dưới chưa lát.
Hai người ngồi ăn cơm. Anh vẫn ngồi trên cầu thang, cô thì ngồi trên “giường”,
Anh vẫn vừa ăn vừa tấm tắc khen: “Hạt dẻ xào cánh gà ngon quá!”
Đúng là anh rất thích ăn các món cô nấu vì chẳng mấy chốc anh đã đánh bay hộp cơm.
Cô hỏi: “Anh no chưa? Để em sẻ cho anh một ít nhé?”
“Không cần đâu.”
“Hai hộp cơm này to bằng nhau, em không ăn hết đâu.”
Cô vẫn nằng nặc đòi sẻ cho Kevin, bèn bê hộp cơm đến trước mặt anh, hai tay anh bê
hộp cơm, để cô sẻ sang hộp của anh, nhưng anh không nhìn hộp cơm mà ngửa mặt lên
nhìn cô, hỏi: “Em sẻ cho anh nhiều thế thì em ăn có đủ không?”
“Đủ chứ! Em đang giảm béo mà.”
“Sao phải giảm béo?”
“Béo quá!”
“Béo chỗ nào?”
“Chỗ nào chẳng béo.”
Anh liền đưa tay lên đặt sau eo cô. “Chỗ này có béo không?”
Tim cô liền đập thình thịch. “Anh thấy thế nào?”
“Anh thấy rất cân đối.” Rồi anh vuốt nhẹ lên eo cô một lát.
Cô bối rối vô cùng, nhưng vẫn cố nói bằng giọng trấn tĩnh. “Đừng có mà lòe em.”
“Anh không lòe em đâu, thật đấy, các đường nét đều đẹp.”
Anh lại dịch tay xuống dưới. “Chỗ này béo à?”
Cô ậm ừ một tiếng và có cảm giác như một cơn sóng lòng cuồn cuộn ập tới.
Anh ấn nhẹ mấy cái rồi nói: “Đâu có béo, rất săn chắc.”
Toàn thân cô nóng bừng, không dám nói gì thêm nữa mà bê hộp cơm vào bếp, nhộm
nhoạm ăn cho xong rồi bỏ hộp vào bồn rửa, lấy trong tủ lạnh ra một quả lê Hàn Quốc
rất to, nặng phải đến hai pound. Cô gọt vỏ, đanh định bổ đôi ra mỗi người một nửa thì
bị Kevin ngăn lại. “Ăn lê không được bổ đôi, bổ lê tức là chia ly đấy!”
“Vậy sẽ ăn kiểu gì?”
Anh cầm quả lê đã gọt vỏ lên, và cắn một miếng rồi đưa vào miệng cô để cô cắn.
Cô muốn cắn, nhưng quả lê tròn trùng trục, cô không biết phải cắn chỗ nào, cũng không
đủ lực cắn. Anh liền vòng tay qua eo cô, hướng góc mình vừa cắn về phía cô, cô cũng
cắn một miếng gần đó.
Anh nói với vẻ rất hài lòng: “Lê là phải ăn như thế.”
Cô lo lắng hỏi: “Nhưng em và con trai em toàn bổ ra ăn thôi.”
“Ăn với con thì bổ ra cũng không sao.”
“Thế ăn với ai thì không được bổ?”
“Ăn với anh thì không được bổ.”
“Vậy hả?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Ăn xong lê, anh liền buông cô ra. Hai người đều ra vòi nước rửa tay, và lấy giấy ăn lau
khô.
Anh hỏi: “Em… rất sợ phải xa con đúng không?”
“Nó là tính mạng của em.”
“Bố… nó có đến giành quyền nuôi nó không?”
“Em… không biết.”
Anh liền an ủi: “Đừng lo, nếu lúc ly hôn anh ta không đòi nuôi con thì bây giờ cũng
không đến tranh với em đâu.”
“Hy vọng là thế.”
“Anh ta… tái hôn rồi chứ?”
“Ai?”
“Chồng cũ của em ấy.”
“…chưa.”
“Đã có tình yêu mới chưa?”
“Có rồi.”
“Là ai vậy?”
“Là… mối tình đầu của anh ấy… năm xưa vì muốn được về thành phố nên cô ta đã lấy
người khác.”
Anh nhìn cô với vẻ xót xa. “Bây giờ bọn họ… gương vỡ lại lành rồi hả ?”
“Vâng, chồng cô ta mất rồi.”
“Cô ta có con không ?”
“Bọn họ có một đứa con, ý em là, cô ta và chồng cũ của em có một đứa con.”
“Thật hả ?”
“Vâng, họ là đồng hương của nhau, khi về nhà thăm gia đình… thường xuyên hẹn hò
lén lút… rồi có con với nhau…”
“Thế thì anh ta lại càng không thèm giành con với em.”
“Hy vọng là vậy.”
Anh nắm chặt tay cô. “Đừng buồn, chỉ là yêu lầm người thôi mà. Biết rồi, phát hiện ra
rồi, trong lòng sẽ đau đớn một thời gian, nhưng rồi sẽ hết và được giải thoát hoàn toàn.”
“Anh cũng như thế à ?”
“Ừ. Trước đây… trái tim anh tan nát, nhưng kể từ khi quen em, trái tim tan nát đó lại
phục hồi như cũ, cứng rắn hơn cả trước lúc tan nát. Hãy tin vào anh, em cũng sẽ được…
giải thoát hoàn toàn.”
“Em đã… được giải thoát từ lâu rồi.”
“Nhưng anh cảm thấy em vẫn chưa làm được điều đó.”
Cô giật bắn mình. “Tại sao anh lại nghĩ như thế ?”
“Vì anh… có thể cảm nhận được điều đó.”
“Anh cảm nhận được những gì ?”
“Em vẫn còn yêu anh ta vài phần. Nói đến đoạn anh ta đá bóng… anh mắt em đầy vẻ
ngưỡng mộ.”
“Anh nói linh tinh, ánh mắt em làm gì có vẻ ngưỡng mộ nào.”
“Có mà !”
“Anh cũng biết đá bóng, em ngưỡng mộ anh thì có.”
“Thật hả ? Anh ta còn biết gì nữa ? Nói hết cho anh nghe để anh học hết các ngón nghề
của anh ta, để em chỉ ngưỡng mộ anh thôi.”
“Hơ hơ, em vốn chỉ ngưỡng mộ anh thôi mà. Ngoài đá bóng, anh ta chẳng biết gì nữa.”
“Thế thì tuyệt rồi ! Giờ đến lượt anh biểu diễn cho em nghe đấy.”
Cô liền hoan hô nhiệt liệt. “Wow, tuyệt quá !”
“Mình lên tầng đi, em có thể ngồi trên bay window (cửa sổ chìa), đó là thế giới của riêng
em.”
“OK.”
Hai người lên tầng, vào phòng có bay window,, theo sự sắp xếp của anh, cô ngoan
ngoãn ngồi trên cửa sổ chìa mà con trai thích nhất.
Cửa sổ chìa đó rất rộng, rộng hơn cả chiếc giường đơn. Anh lấy saxophone ra khỏi hộp
và đặt hộp trên cửa sổ chìa. Anh thổi thử mấy nhịp rồi hỏi : “Em