
nói: “Giờ anh có thể bắt đầu biểu diễn sáo rồi, em thích bài nào?”
“Em thích nghe bài By the time this night is over, có lời nữa, anh hát cũng được.”
“Em hát đi, anh thổi sáo đệm cho em.”
“Nhưng em không nhớ lời… em chỉ biết hát một câu là By the time this night is over.”
“Ok, em chỉ cần hát câu đó thôi.”
Kevin bảo cô ngồi lên bậc thang thứ ba và bảo đây là vị trí tốt, rồi anh tạo tư thế như thổi kèn saxophone và bắt đầu thổi sáo, thổi đến chỗ nào có lời thì lại hát như một ca sĩ thực thụ. Lúc đầu cô hơi ngại ngùng, sau đó thì cũng hát theo, nhưng đúng là cô chỉ biết hát câu đso, nên chỉ hát đúng một câu, hát xong câu đó thì anh hát.
Kevin không hề tỏ ra rụt rè, lúc thì giả bộ đang thổi saxophone, lúc lại làm động tác cầm micro hát, rất giống Kenny G và ca sĩ đó trên youtube. Cô phát hiện ra anh nhớ hết lời bài hát, phát âm cũng rất chuẩn, khiến cô vô cùng ngưỡng mộ.
Anh biểu diễn xong, cô liền vỗ tay nhiệt liệt cổ vũ. “Anh thổi sáo hay tuyệt vời, hát cũng rất hay, em… thật sự khâm phục.”
“Có ngất vì anh không?”
“Ngất tuyệt đối luôn.”
“Có phát cuồng vì anh không?”
“Có!”
“Thế tại sao em vẫn ngồi ngây như tượng gỗ vậy?”
“Ơ… em giống tượng gỗ lắm à?”
“Dĩ nhiên rồi, đáng lẽ em phải lao đến hôn anh rồi còn xin chữ kí của anh nữa chứ!”
“Vậy hả? Các fan của anh đều làm như thế à?”
“Còn phải nói nữa!”
Nghĩ đến cảnh Kevin bị các fan bao vậy vòng trong vòng ngoài, cô cũng hơi ấm ức, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống cầu thang và bước đến trước mặt anh rồi đưa một tay ra.
Anh cười: “Không phải như thế, anh không ký tên vào tay đâu.”
“Có ảnh ngọc thì ký trên ảnh ngọc, không có ảnh thì ký trên áo ngực.”
“Thật hả?”
“Dĩ nhiên là thật.”
Cô tưởng tượng ra cảnh đó, lại càng ấm ức hơn. “Thế thì em không cần xin chữ kí anh nữa.”
“Tại sao?”
“Em không có ảnh chụp.”
“Cái khác cũng được mà.”
“Không có.”
Anh liếc ngực cô một cái rồi cười ha ha.
Cô nói: “Muộn rồi, mình về đi.”
“Đi thôi.” Kevin bước ra cửa, miệng vẫn huýt sáo bài By the time this night over.
Ra đến cửa, anh quay lại hỏi: “Sau khi đêm nay kết thúc bọn mình sẽ thế nào?”
Cô hậm hực đáp: “Bọn mình tiếp tục lát sàn thôi.”
Anh lại cười lớn: “Thật chẳng có chút lãng mạn nào cả! Bye nhé!”
Đêm hôm đó, cô đã mơ thấy cảnh Kevin biểu diễn saxophone trên sân khấu, ở dưới toàn là các cô bé mười mấy đôi mươi, ăn mặc hở hang, trang điểm lập dị, người thì huýt sáo, kẻ thì la ó gọi tên, ngông cuồng hết chỗ nói. Sau khi anh biểu diễn xong, các cô bé đó đều ùa lên sân khấu, ôm chặt và cắn anh, rồi kéo cả quần áo vốn không đủ để che thân ra bắt anh ký tên lên áo ngực của họ, còn anh thì cầm một cây bút, nhiệt tình ký tên lên
áo ngực của mỗi bé.
Nửa đêm cô tỉnh giấc và cảm thấy hết sức chán chường với giấc mơ của mình, anh quá trẻ trung, quá quyến rũ, lại hát hay như vậy, đến một bà mẹ U40 như cô còn ngất ngây thì nói gì các cô em mười mấy, đôi mươi?
Cô cảm thấy mình đã sa lầy vào một hoàn cảnh nguy hiểm, ngày càng không nắm bắt được tình cảm của mình, chỉ muốn được gặp anh, chỉ muốn được ở bên anh. Như tình hình hiện nay thì anh cũng muốn đến với cô, nhưng ai dám khẳng định đó không phải là sự nổi hứng nhất thời? Có thể anh chưa bao giờ cặp với bà mẹ đơn thân U40 có con, muốn thử sức quyến rũ của mình đối với phụ nữ ở độ tuổi như cô. Đợi đến khi đã chứng thực được sức quyến rũ của mình, hoặc đến khi biết cô là người đang có chồng, anh sẽ lại quay sang người khác.
Còn hiện tại cô đã không thể chịu nổi sự lạnh lung, xa lánh của anh dù chỉ là một chút, lại còn dễ nổi cơn ghen, nếu anh bỏ rơi cô và chạy theo người phụ nữ khác thì khác gì lấy mạng cô?
Cô có một linh cảm rằng nếu lần này sa ngã, cô sẽ không như khi yêu Vương Thế Vĩ nữa, không được đáp trả bằng tình yêu mà vẫn có thể sống yên ổn. Lần này nếu lại ngã vào lưới tình, chắc chắn chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nhưng cô không thể chết, cô còn đứa con trai cần chăm sóc.
Sáng hôm sau, cô cố tình dậy muộn hơn một chút rồi bình thản nấu cơm, cô cảm thấy như thế sẽ củng cố được quyết tâm không sa vào lưới tình của mình.
Cô còn gọi điện cho con trai để đẩy lùi thời gian sang nhà mới.
Tiểu Long hào hứng khoe: “Mẹ ơi, con đã nhìn thấy ảnh bố đoạt giải rồi!”
“Thế à? Giải gì vậy con?”
“Giải đá bóng ấy !”
“Giải đá bóng hả? Sao mẹ không biết nhỉ?”
“Chính là tấm ảnh… rất đông người chụp đó, con nhìn thấy bố mặc áo số 6.”
Cô chợt nhớ ra. “Có phải tấm ảnh chụp sau khi bác và mọi người kết thúc trận thi đấu không con?”
“Vâng, trong ảnh cũng có cả bác. Bác nói đợt ấy đội bác giành được chức vô địch là do công của bố con vì bố con đá vào một quả, mọi người không đá vào được quả nào.”
Cô nhớ lại cảnh thi đấu ngày hôm đó, nhớ đến chàng trai khôi ngô tuấn tú tung hoành trên sân cỏ đó, rồi lại nhớ đến người chồng đã về nước của mình, cảm thấy như hai con người hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Long nói: “Mẹ ơi, bố nói khi con còn nhỏ, mẹ toàn ngăn không cho con đá bóng đúng không ạ?”
Cô không biết phải nói thế nào nữa.
Tiểu Long liền suy luận: “Nếu hồi ấy mẹ cho con đá bóng thì bây giờ chắc chắn con phải đá giỏi h