
tính vốn lẳng lơ, thích ăn vụng, mình làm cho cô ta, cô ta lại coi mình là công cụ. Một số thì sống với chồng không hạnh phúc nên tìm hơi ấm từ người đàn ông khác. Còn có người chồng đi ăn vụng ở ngoài, cô ta liền tìm cơ hội trả thù. Nhưng bọn họ đều là nổi hứng nhất thời, không có kế hoạch lâu dài.
Anh đùa lửa, chồng họ phát hiện chẳng rắc rối to à?”
Sau khi trời tối hẳn, hai người mới lát xong sàn của phòng khách thứ hai trên tầng và bắt đầu ăn cơm, vẫn một người ngồi trên cầu thang, một người ngồi trên “giường”.
Kevin vẫn vừa ăn vừa khen: “Em xào cần tây với đậu phụ khô ngon thật đấy! Mẹ anh cũng thích nấu món này nhưng rau cần bà xào là cần ta chứ không phải cần tây.”
Vương Quân vội nói: “Nếu anh thích ăn cần ta thì sáng mai em sẽ đến siêu thị Trung
Quốc mua.”
“Không, anh chỉ nói thế thôi, thật ra anh thích ăn cần tây hơn, thật đấy, giòn giòn ngon lắm.”
“Anh đừng ngại, mua cần ta đơn giản lắm, em biết có một siêu thị Trung Quốc bán, họ gọi đó là “Cần Đường”.
“Không phải mua thật mà, anh thích ăn cần tây hơn, cần ta hơi dai…” Rồi Kevin nói nhỏ:
“Mai em đừng đi mua đồ ăn sớm nữa, anh muốn em… đến sớm hơn…”
“Tại sao?”
“Bọn mình có thể làm xong sớm hơn.”
“Xong sớm hơn để làm gì? Có cuộc hẹn à?”
“Ừ.”
Cô lại bắt đầu khong vui: “Hẹn hò với ai đấy?”
“Chắc chắn là một lady rồi.”
“Đừng có nói với em là bà chủ của Phúc Lâm Môn đó nhé!”
“Đúng là cô ta có gọi điện thoại hẹn với anh.”
“Anh đồng ý rồi hả?”
“Ừ.”
Cô hỏi, cao giọng hơn: “Anh đồng ý rồi hả?”
“Ừ, anh đồng ý nói chuyện này cho chồng cô ta biết.”
Cô sững lại một lát rồi cười lớn. “Thật hả? Thế cô ta bảo sao?”
“Cô ta bảo đùa với anh thôi.”
“Ha ha, hai người… có nhiều điểm giống nhau thật!”
“Giống ở điểm nào?”
“Lỡ lời nói rồi lại bảo là đang đùa?”
“Em không thế à?”
“Em?” Cô nghĩ một lát rồi đáp. “Hình như em không như thế.”
“Đó là do em chẳng bao giờ nói lỡ lời cả, nhà khoa học nên toàn nói những lời đúng đắn.”
Cô tò mò hòi: “Cô ta đã… xin lỗi anh về chuyện hôm trước chưa?”
“Trong từ điển của cô ta không có lời xin lỗi.”
“Vậy là anh cho qua hả?”
“Không bỏ qua thì còn làm thế nào, chẳng lẽ vì chuyện này mà báo cảnh sát bắt cô ta à
?”
“Anh không trừng phạt cô ấy, sau này cô ấy sẽ càng được đà lấn tới.”
Kevin nói với vẻ đầy tự tin: “Cô ta không có cơ hội lấn tới với anh nữa.”
“Vì sao?”
“Anh chẳng bao giờ đến chỗ cô ta nữa.”
“Nói lời giữ lời?”
“Đảm bảo giữ lời.”
“Nếu anh vẫn đến chỗ cô ta thì sao?”
“Thích tùng xẻo hay chém đầu thì em cứ việc.”
Cô mừng lắm, nhưng hỏi với giọng không tin tưởng: “Sao tự nhiên anh lại gạt bỏ tình cảm bao nhiêu năm như vậy?”
“Tình cảm đã khô cạn từ lâu rồi.”
“Thế tại sao đến tận lần trước cô ta… vẫn ghen như vậy?”
“Cô ta thích ghen thì anh biết làm sao?”
“Em nghĩ là do tình cảm của bọn anh vẫn chưa chấm dứt, nếu không cô ta đã không ghen.”
“Đây là cách suy diễn theo phương thức tư duy của người bình thường, nhưng cô ta không bình thường mà.”
Cô cũng cảm thấy bà chủ Phúc Lâm Môn là người bất bình thường. “Có thể anh và cô ta không còn liên hệ gì nữa nhưng cô ta vẫn sẽ đánh ghen khi anh đưa một bà mẹ nào đó đến nhà hàng của cô ta. “
“Anh đâu có đưa bà mẹ nào đến nhà hàng cô ta đâu?”
“Thì thôi, bà chị vậy.”
“Bà chị hả, một, hai năm nay anh và cô ta chẳng gặp nhau, ngay cả việc đi ăn ở nhà hàng rồi gặp mặt tại đó cũng không có.”
“Thế thì lạ nhỉ, mấy năm không gặp rồi mà cô ta vẫn nghĩ anh là… bạn trai của cô ta à
?”
“Cô ta có bao giờ coi anh là bạn trai của cô ta đâu, anh chỉ là chiến lợi phẩm hay nói cách khác là nô lệ của cô ta thôi, cô ta cứ nghĩ rằng anh phải ngoan ngoãn bám theo cô ta, bất luận cô ta có đếm xỉa gì tới anh hay không, anh đều mãi mãi yêu cô ta, hôm nào đó cô ta nổi hứng gọi anh, anh phải có mặt ở mọi nơi mọi lúc, ngày ngày cô ta với chồng… thỏa sức tung hoành, còn anh phải làm vị sư khổ hạnh, không được qua lại với phụ nữ, thế nên nhìn thấy em, cô ta mới ba máu sáu cơn… ”
“Thế bây giờ anh đã nói rõ với cô ta rồi à?”
“Chẳng rõ hay không rõ gì cả, tóm lại là anh sẽ không đi gặp cô ta nữa, cô ta muốn nghĩ thế nào thì đó là việc của cô ta.”
Cô rất mừng: “Thế anh bảo có hẹn với lady là ai vậy?”
“Anh không nói.”
“Không nói thì em sẽ không cho anh đi, cho anh phải thất hẹn, để cô ta đá anh luôn.”
“Em làm thế nào để không cho anh đi?”
“Em… lôi anh lại.”
“Em lôi kiểu gì?”
“Em…” Cô liền đánh trống lảng. “Sao anh bảo mang saxophone đến biểu diễn cho em nghe cơ mà?”
“Anh định hôm tới lát sàn sẽ mang tới.”
“Hôm nào lát xong?”
Kevin nhẩm tính: “Thứ ba tuần sau.”
Cô liền la lớn: “Nhưng thứ ba tuần sau em phải đi làm mà !”
Anh nghĩ một lát rồi nói: “Ừ, thứ ba không ổn lắm, em phảo đi làm, Jimmy phải đến thanh toán, không có cơ hội, thôi mai anh mang saxophone đến nhé !”
“Nhưng hôm nay em lại muốn nghe !”
“Không đợi được đến hết đem à?”
“Chứ sao nữa, anh nghĩ cách đi.”
“Ừ… để anh ăn xong, anh thổi sáo cho em nghe nhé !”
“Ok !”
Hai người ăn cơm xong, anh vẫn đi rửa hộp, cô gọt hai quả táo cho mỗi người một quả.
Ăn táo xong anh ra vòi nước súc miệng rồi