
mạnh mẽ.
"Không khóc nữa." Cậu ấy nghẹn ngào nói. Trong bóng đêm lờ mờ, nhờ
ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao nhỏ, tôi nhìn thấy khuôn mặt cậu
ấy cũng đầy những vệt nước mắt.
Bao nỗi ấm ức và tổn thương không thể đếm hết khiến tôi trở nên
kích động, cứ đấm hết sức lên người cậu ấy, từng cú đấm, từng cú
đấm một, đều dồn hết toàn bộ sức lực.
Tôi đã nhớ cậu ấy bao nhiêu thì dồn hết sức lực vào từng cú đấm bấy
nhiêu. Tôi hận cậu ấy bao nhiêu thì thô bạo với cậu ấy bấy
nhiêu.
Alawn để mặc tôi trút giận, không né tránh cũng không phản kháng,
cậu ấy khe khẽ gọi tên tôi, gọi rằng "Phù thủy Gà Mên của anh",
giọng nói cũng đã hoàn toàn khản đặc rồi.
"Tại sao không đến tìm em! Tại sao lại rời xa em! Tại sao không tin
em, không nghe em giải thích! Tại sao... tại sao không cho em cơ
hội! Tại sao đã ra đi là đi luôn bốn năm liền! Tại sao lại tìm bạn
gái khác! Tại sao lại đối tốt với cô gái khác! Em hận anh! Em vô
cùng hận anh... Alawn, Đồ Đểu! Em hận anh... Nhưng... tại sao đã
hận anh như vậy, lại vẫn càng nhớ anh! Đồ Đểu!"
Tôi vừa khóc vừa gào lên, mãi lâu sau, tôi mệt đến nỗi không còn
chút hơi sức nào nữa. Trong lúc thẫn thờ ấy, Alawn đã ôm tôi vào
lòng, vòng tay ôm thật chặt. Mùi cơ thể quen thuộc biết bao, vòng
tay khiến tôi cảm thấy yên lòng biết bao. Mùi cơ thể của Alawn, bờ
vai của Alawn, vầng ngực của Alawn, nơi có trái tim đang đập rộn rã
liên hồi của Alawn.
Bàn tay tôi dò dẫm phía sau lưng Alawn, khe khẽ vuốt ve, hỏi: "Tên
của em, phía sau lưng anh ấy, đã xóa đi chưa?".
Alawn nói: "Cả đời này anh sẽ không bao giờ xóa nó." Sau đó, cậu ấy
lại hỏi, thế còn em.
Nước mắt tôi lặng lẽ rơi. Nhắm mắt lại, cuối cùng tôi cũng được đối
diện với một Alawn bằng xương bằng thịt, nói ra những lời mà tôi đã
chôn giấu trong lòng suốt bốn năm qua, "Tại sao lại khiến em yêu
anh, rồi lại tàn nhẫn bỏ rơi em! Nhưng, có thật là anh không biết,
em vẫn đang chờ đợi anh không?".
Cơ thể của Alawn, sau khi nghe được câu "yêu anh" đã run lên bần
bật. Cậu ấy không dám tin vào tai mình, đẩy người tôi ra, nhìn sâu
vào mắt tôi. Trong đêm tối, cặp đồng từ của cậu ấy phát sáng lấp
lánh, hỏi tôi bằng một giọng khản đặc: "Em vừa nói gì? Nói lại một
lần nữa đi!".
Bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh
"Em nói em yêu anh! Đồ Đểu! Em đã yêu anh từ lâu rồi! Yêu anh đến
mức không thể điều khiển được bản thân nữa!" Tôi vừa khóc vừa hét
lên, sau đó liền nghe thấy âm thanh rách tim nát phổi vọng lại từ
dãy núi phía sau - yêu anh rồi, yêu anh rồi...
Alawn lại một lần nữa ôm ghì lấy tôi vào lòng, dùng tay ấn đầu tôi,
để tôi được nép sát vào lồng ngực cậu ấy, để tôi nghe được tiếng
trái tim đập mạnh mẽ như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trái tim
ấy đang chứa đựng bên trong cả niềm vui và sự xúc động mãnh
liệt.
"Anh vẫn cứ cho rằng, chỉ có mình anh là can tâm tình nguyện."
Alawn tự lẩm bẩm một mình, có giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống đầu
tôi, xuống mặt tôi, "Em có biết không, ngay từ khi còn nhỏ, anh đã
thề rằng, suốt cuộc đời này anh chỉ yêu duy nhất một người, chính
là em - Lạc Lạc Tô. Ngoài em ra, anh sẽ không yêu bất kỳ người con
gái nào khác. Năm em tròn mười tám tuổi đó, anh đã chuẩn bị để thổ
lộ với em, nhưng trái tim em lúc đó lại không dành cho anh".
"Đồ Đểu, Alawn!" Tôi khóc đến nỗi co quắp cả người lại, hùng hổ
mắng cậu ấy, nhưng lại dịu dàng lau nước mắt cho cậu ấy, "Anh biết
là em thường phản ứng chậm chạp với tình yêu mà!".
"Đúng đúng, là lỗi của anh. Anh đã sai rồi, anh quả thực không thể
tha thứ cho bản thân mình. Anh xin lỗi." Cậu ấy xin lỗi tôi, không
biết phải bù đắp như thế nào cho những đau thương mà cậu ấy mang
lại. "Anh cứ nghĩ rằng em thích Leo, anh sợ phải nhìn thấy hai
người tình cảm".
"Đồ Đểu! Ư..." Tôi bỗng há miệng ra, cắn mạnh một cái lên vai cậu
ấy.
Alawn không hề né tránh, cố gắng chịu đau, để mặc tôi cắn xé. Mãi
cho đến khi trong miệng tôi có vị tanh tanh của máu, cho đến khi
máu và nước mắt hòa quyện làm một. Tôi mới ngẩng đầu lên nhìn cậu
ấy, lại phát hiện ra trong đôi mắt trong vắt của cậu ấy thấp thoáng
những tia nhìn đầy dục vọng.
Cậu ấy lại ôm tôi vào lòng, ghé sát vào tai tôi hỏi: "Em yêu, em có
yêu An Lương không? Em có bị hấp dẫn bởi chiếc BMW của cậu ta
không?".
"Ngoài anh ra, em chưa từng yêu người đàn ông nào khác."
Sau đó, cậu ấy cúi thấp đầu xuống, ghé sát đôi môi cắn nhẹ lên vành
tai tôi, nói như đang trong giấc mộng: "Cậu ấy đã hôn em
chưa?".
Tôi run rẩy như vừa bị điện giật, đôi chân mềm nhũn, dũng chút ý
thức cuối cùng còn lại để lắc đầu.
Một giây ngay sau đó, đôi môi nóng bỏng ấy đã gì chặt lấy đôi môi
tôi. Nếu như cậu ấy mới chỉ rời xa tôi bốn tháng, rồi lại quay về,
giằng tôi khỏi tay của người đàn ông khác một cách vô cớ, sau đó
hôn tôi, tôi sẽ cảm thấy phẫn nộ, sẽ giãy giụa. Nhưng cậu ấy đã rời
xa tôi suốt bốn năm. Tôi đã nhớ cậu ấy suốt bốn năm, đã chờ đợi
suốt bốn năm, mong ngóng suốt bốn năm, cầu xin thần linh phù hộ
suốt bốn năm...
Sau bốn năm, tôi đã sớm bỏ qua những oán hận trước đây, chỉ còn lại
tình yêu