
n
liên quan tới hôn nhân.
Cậu ấy thật sự cầu hôn với tôi rồi, lại còn chọn lúc Alawn có mặt
để cầu hôn.
Sau đó, An Lương rút từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, đi đến
trước mặt tôi, quỳ một chân xuống, mở nắp hộp ra, giơ lên trước mắt
tôi, đó là một chiếc nhẫn bạch kim gắn kim cương tỏa sáng lấp lánh
chói mắt.
"Lạc Lạc Tô, hãy lấy anh, có được không?" Cậu ấy nhìn tôi một cách
trịnh trọng, đôi mắt lá răm ấy, thành khẩn và nghiêm túc hơn bất cứ
lần nào kể từ khi chúng tôi quen nhau. Cậu ấy đang quỳ trước mặt
tôi, ngước khuôn mặt tuấn tú lên nhìn, không chút động đậy, chỉ chờ
đợi tôi trả lời.
Tôi bị lời cầu hôn đường đột này làm cho sợ đến mức không biết phải
phản ứng thế nào, bởi vì trong lòng tôi, An Lương thậm chí còn chưa
được coi là bạn trai, tôi và cậu ấy chưa từng hẹn hò, hôm nay sao
có thể tiến thẳng đến hôn nhân được?
Đám bạn học xung quanh đã kịp hoàn hồn lại, bắt đầu trở nên xôn xao
ầm ĩ. Không ai ngờ trong cuộc họp lớp lần này lại có màn cầu hôn
hay đến như vậy. Mọi người nhao nhao bình luận, có người nói lãng
mạn quá, có người bảo tôi mau nhận lời đi. Một số bạn gái đa sầu đa
cảm thậm chí còn đưa tay lên lau nước mắt, nói thật là xúc
động.
Lý Như ôm lấy vai tôi, nói Lạc Lạc Tô, mau đồng ý đi!
Mọi người đều cảm thấy tôi nên đồng ý lấy chàng trai này. Cưới một
người ưu tú như cậu ấy, tôi còn phải đắn đo gì nữa. Thêm vào đó,
ánh mắt đang dần chuyển sang trạng thái căng thẳng của An Lương như
thúc giục tôi mau mau gật đầu. Toàn bộ tình cảnh lúc đó đều như
đang ép tôi nhận lấy chiếc nhẫn nặng nề bắt mắt kia. Không khí
dường như đang cô đọng lại, bầu không khí bắt đầu khác lạ. Tất cả
chỉ bởi vì tôi chần chừ mãi không chịu gật đầu. Bởi vì tôi biết,
khi đã nhận chiếc nhẫn kia, tôi sẽ không còn được nghĩ tới người
đàn ông nào khác.
Ví dụ như kẻ thối tha kia. Tôi sững sờ nhìn An Lương, bắt gặp ánh mắt của tôi, đôi mắt cậu ấy
có chút gì đó bất an. Thấy tôi còn chần chừ do dự, đôi mắt vốn long
lanh của An Lương dần chuyển sang sắc thái ảm đạm.
Lúc đó, tôi đã bật khóc.
Đồ Đểu, em phải lấy người khác rồi, anh... anh quả thực không còn
cần em nữa ư... Lời hứa trăm năm đầu bạc, có thật chỉ là lời nói
đùa của thời trẻ con không biết gì không? Vậy tại sao anh còn cương
quyết muốn khắc tên em lên người anh cơ chứ!
Tôi nhìn về hướng có Alawn, tìm kiếm ánh mắt của cậu ấy. Nhưng lại
phát hiện chỗ ngồi trên ghế sô pha đó đang bỏ trống. Tôi đã hoàn
toàn tuyệt vọng rồi: A, chắc cậu ấy dẫn bạn gái ra ngoài ngắm trăng
cũng nên.
Nhưng ngay giây tiếp theo, bàn tay tôi bị một bàn tay nam giới nắm
chặt, cậu ấy kéo mạnh tôi một cái, tôi liền mất tự chủ cất người
theo, cậu ấy dùng một giọng điệu ngang ngược đến nỗi tôi không thể
cảm thấy quen thuộc hơn nữa để nói, "Đi theo tớ!". Sau đó, tôi theo
cậu ấy bỏ chạy khỏi căn phòng mà chỉ thiếu chút nữa đã khiến tôi
nghẹt thở. Không lời giải thích, không chút an ủi, tôi đã bỏ đi
cùng người đàn ông thô lỗ như vậy, bỏ lại một đám bạn cả nam cả nữ
đang trợn mắt há miệng ngạc nhiên, bỏ lại một Đình Đình đang tròn
mắt, đưa tay lên ôm miệng vì kinh ngạc. Còn nữa, bỏ lại một An
Lương vẫn đang quỳ dưới đất không chút động đậy.
Nhưng tôi có thể thề rằng, lúc đó, cả người tôi, trái tim tôi đều
không còn là của tôi nữa rồi. Tôi tự nguyện để người đàn ông kia
kéo tôi đến tận chân trời góc bể, đến bất cứ nơi nào. Dù rằng trong
màn đêm đặc quánh bên ngoài, cái gì đang ở phía trước, chúng tôi
đều không nhìn thấy được.
Bởi vì, tôi đã đợi giây phút này suốt bốn năm rồi!
Tôi không ngừng khóc, khóc một cách thảm thương, để mặc Alawn kéo
tay tôi, chạy qua hành lang dài hun hút như không có điểm cuối,
chạy qua từng căn phòng tối tăm, chạy qua những người phục vụ đang
bận rộn qua lại, trên đầu toàn hơi nước, chạy qua cả bốn năm đằng
đẵng mà chúng tôi đã bỏ phí nhưng không có ngày nào là không hoài
niệm, nhớ thương.
Đồ Đểu Alawn, anh quay lại rồi, đúng không.
Người ta nói rằng phụ nữ cần phải kiên cường, gặp phải khó khăn cần
dũng cảm đối mặt... liệu có thể cho phép tôi được khóc trước một
chút, rồi sau đó tiếp tục dũng cảm không?
Dường như Alawn cũng không biết phải dẫn tôi đi đâu, cậu ấy chỉ níu
lấy tay tôi, nắm chặt lại, cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, giống
như chúng tôi của năm mười tám tuổi, chạy trong gió, trong ánh nắng
rực rỡ...
Không biết đã chạy bao nhiêu lâu, chúng tôi đã cách ngôi biệt thực
rất xa rồi. Khi dừng lại để thở lấy hơi, mới phát hiện xung quanh
đều là rừng rậm, cây cối um tùm đen đặc.
Có tiếng côn trùng kêu khe khẽ, có tiếng rên rỉ của những con thú
nhỏ. Ngoài những thứ đó ra, trong vùng trời đất yên tĩnh này, chỉ
còn lại mình tôi và Alawn.
Nước mắt tôi vẫn không ngừng tuôn chảy. Tình cảm và nước mắt mà tôi
đã kìm nén suốt bốn năm qua, giờ trào dâng như một cơn đại hồng
thủy, làm sao có thể dễ dàng khống chế lại được. Alawn đưa hai bàn
tay run rẩy khe khẽ mơn man lên khuôn mặt tôi, dịu dàng biết bao,
tỉ mỉ biết bao, dường như cậu ấy coi tôi là thủy tinh, sợ tôi không
thể chịu nổi một động tác