
vật T thanh tú kia, có thể lần đầu tiên của tôi đã bị
cống nạp cho nhân vật T trẻ trung kia mất rồi.
Đương nhiên, những điều đó An Lương lại không hề biết, những điều
cậu ấy nhìn thấy chỉ là tôi đã làm những chuyện đồi trụy với đàn
ông trong quán rượu.
Trong con mắt lờ đờ vì say rượu, lần đầu tiên, tôi nhìn thấy khuôn
mặt giận dữ của một người vốn ôn tồn nho nhã như An Lương. Trái tim
trăm nghìn lỗ hổng của tôi có chút run rẩy. Tôi đang đoán xem tiếp
sau đó, cậu ấy sẽ làm gì với một người đang đứng không vững như
tôi, liệu cậu ấy có tát cho tôi vài cái không. Trong lòng tôi vẫn
còn có chút lo sợ, tôi nhớ đến việc lần đầu tiên ra ngoài thuê
phòng nghỉ với bạn trai, tôi đã bị Alawn mắng là không biết xấu hổ,
nhớ lại lúc đó, Alawn đã hằn học nói với tôi rằng: "Cậu làm tớ thất
vọng quá...".
Nhưng cậu ấy không đánh tôi, cậu ấy thậm chí không nói một lời nào
cả. Khi cậu ấy quay mặt lại nhìn tôi, đôi mắt đã hồi phục lại nét
ôn hòa vốn có, rồi cậu ấy cởi áo khoác ngoài ra, quấn nó quanh
người tôi, thận trọng bế bổng tôi lên bằng cả hai tay.
Sau khi bước ra khỏi quán rượu, cậu ấy đưa tôi vào trong chiếc BMW
của mình, sau đó tôi đã ngủ thiếp đi trong bầu không khí ấm áp và
mùi nước hoa Eau de Cologne.
Ngày hôm sau, tôi giả vờ như ngây dại, không còn nhớ chút gì cả,
tôi hỏi An Lương xem tối qua khi trở về, tôi có nói câu gì không.
Cậu ấy liếc nhìn tôi một cái, nói tôi uống say rồi, toàn nói những
lời mơ hồ. Tôi không can tâm, tiếp tục truy hỏi. An Lương nói: "Cậu
nói ;cơ thể em, đã gìn giữ suốt hai mươi mốt năm là vì anh'." Sau
đó, mặt tôi đỏ lựng lên, cũng may mà An Lương không dò hỏi kỹ xem
là gìn giữ cho ai. Chuyện này đã trôi qua như vậy.
Mối quan hệ của tôi và An Lương cứ bình thản giậm chân tại chỗ như
vậy. Duyệt Duyệt thường xuyên trách mắng tôi, nói tôi đối xử tàn
nhẫn với An Lương, bởi vì tôi chưa từng coi cậu ấy là người yêu,
còn cậu ấy trước sau luôn giữ mình như vàng ngọc là vì tôi. Tôi
cũng rất muốn đối xử với An Lương nhân từ hơn một chút, vì vậy, tôi
đã dọn tới sống chung với Leo.
Leo thuê cho chúng tôi một căn hộ, trong đó có đồ dùng nhà bếp kiểu
Âu tinh xảo, hoàn chỉnh nhưng tôi chưa hề nấu ăn. Tôi cảm thấy nấu
ăn cho đàn ông là nghĩa vụ ngọt ngào của người làm vợ, tôi không
phải là vợ của anh ấy, tôi chỉ là người thứ ba.
Đối với tôi, Leo có thân phận quan trọng biết bao. Anh ấy là thầy
dạy tôi biết trang điểm sao cho tinh tế mà độc đáo, biết suy nghĩ
một cách thấu đáo, dạy tôi đi lại một cách nho nhã, dịu dàng, dạy
tôi ăn nói lịch lãm, đúng chỗ, dạy tôi cách liếc mắt đưa tình lả
lơi, dạy tôi từ bỏ món nước chanh để thư thái uống rượu, dạy tôi
những bước đầu tiên từ chỗ đang dò dẫm tìm đường đến khi tự tin
bước chân vào xã hội.
Anh ấy là ước mơ của tôi, người đàn ông lãng mạn ân cần này, anh ấy
không thể lấy tôi, vì vậy cũng không miễn cưỡng ép tôi phải bị tiêm
nhiễm những khói lửa của nhân gian, không để tôi phải khom mình
phục vụ đàn ông. Nhà bếp và tủ lạnh của chúng tôi chỉ dùng để lưu
trữ rượu tây và rượu vang. Chọn một đêm với lý do đi công tác, Leo
lại có thể thắp nến, bật ngọn đèn nhỏ, cùng tôi ngồi lặng lẽ nhâm
nhi ly rượu, thưởng thức cuộc sống, thưởng thức phong vân tình
trường, thưởng thức nhân tình thế thái.
Anh ấy là tình nhân của tôi. Chúng tôi trao nhau những nụ hôn cuồng
nhiệt, vuốt ve lẫn nhau, cũng ngâm nga quên mình, cũng từng an ủi
vỗ về cho nhau. Dù rằng anh ấy không phải là cậu ấy, còn tôi cũng
sớm đã không phải là tôi của ngày xưa rồi.
Tôi dường như là nhân vật thứ ba ưu tú nhất trên thế giới, tôi
không bao giờ kiểm tra điện thoại di động của Leo, với những hàng
động giấu đầu hở cuối của Leo, tôi cũng có thể không nghe, không
nói, không bao giờ chủ động khiêu khích cãi lộn, không ích kỷ,
không đố kị cũng như không nghi ngờ. Hai chúng tôi luôn thẳng thắn
với nhau như đôi mắt của anh ấy, không cần thiết phải khách sáo giả
tạo, không nghi kị lừa dối lẫn nhau. Thái độ của tôi luôn khiến Leo
vừa thích thú lại vừa rầu rĩ, anh ấy thậm chí còn hy vọng tôi có
một chút ghen tị thường tình như những người phụ nữ khác để chứng
minh trong lòng tôi có anh ấy. Với tôi, không thể không nói rằng
Leo chính là người đã hướng dẫn tôi thoát xác thành bướm. Tôi vừa
không đếm xỉa đến mối quan hệ với Leo, lại vừa vô cùng cảm kích với
sự dạy bảo của anh ấy.
Nhưng đối với Leo, tôi dần dần đã mất đi sự hấp dẫn.
Lại đến đầu xuân của một năm mới, cả thế giới vừa được gội rửa bởi
những cơn mưa nhỏ, ngay cả ánh nắng ban mai lọt vào trong phòng
cũng mơn mởn xanh non.
Tôi vùi đầu trong ô chăn, phả hơi thở về phía giữa eo của Leo, chỗ
đó của anh ấy đặc biệt nhạy cảm, chỉ cần chạm vào đó là anh ấy sẽ
cảm thấy rất buồn và ngứa ngáy.
Leo choàng tay kéo tôi lại, lật người nằm đè lên tôi, dùng mũi cọ
cọ vào mũi tôi, cười một cách xảo quyệt "Em không sợ anh sẽ ăn thịt
em sao?".
"Anh không dám." Tôi lẳng lơ khiêu khích. Tôi mê khóe môi hơi nhếch
lên của anh ấy, mê giọng nói khàn khàn của anh lúc sáng sớm. Né
tránh bàn tay đang xâm phạm cơ