XtGem Forum catalog
Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322662

Bình chọn: 7.5.00/10/266 lượt.

bị đổ ra ngoài, rượu đỏ nhuộm hồng cả tấm

khăn trải bàn, đỏ đến nỗi nhìn thấy mà giật mình. Bốn năm học đại học coi như đã kết thúc, An Lương tiếp tục học cao

học, tôi và Duyệt Duyệt cùng vào làm cho một công ty ngoại thương.

Từ chỗ là bạn học nói nói cười cười thân thiết, chúng tôi trở thành

những người bạn tri kỷ, thân thiết hơn.

Tần số hẹn hò giữa tôi vào Leo càng ngày càng dày đặc, chúng tôi có

quán bar yêu thích riêng, đôi khi, anh chàng có tính trẻ con Leo

còn cao hứng rủ đi chơi game online, thoải mái bắn giết trong quán

game. Alawn mới có bạn gái, điều này tôi được biết thông qua Leo.

Anh ấy vừa điều khiển con chuột vi tính một cách thành thạo vừa

bâng quơ nói với tôi: "Đúng rồi, cậu em họ đã chuyển đến Bắc Kinh ở

của anh, chính là Alawn, cậu bạn học hồi cấp ba của em đó... em còn

nhớ không?" Trái tim tôi nhói đau một hồi, nhưng giả vờ nói còn nhớ

một cách thờ ơ, sau đó liền nghe Leo nói, "Cậu bé đó cuối cùng đã

có bạn gái rồi, hôm qua đã gửi một bức ảnh của bạn gái nó cho anh,

là một cô bé khá xinh xắn đấy! Thằng nhóc đó mãi vẫn không chịu hẹn

hò khiến dì của anh lo lắng đứng ngồi không yên, còn cứ nghĩ rằng

nó có vấn đề gì nữa chứ, ha ha ha..." Sau đó, Leo tìm tấm ảnh bạn

gái của Alawn mà cậu ấy vừa gửi cho tôi xem, trên màn hình máy vi

tính, bên cạnh Alawn là một cô gái, trong trắng, ngọt ngào, khi

cười còn có lúm đồng tiền, hai người họ dựa vào nhau dưới gốc cây

ngô đồng trong vườn trường Đại Học B, trông tình cảm như vừa mới

trao nhau những lời non hẹn biển.

"Ha ha, hay quá." Tôi cười.

Buổi tối, Leo rủ tôi đi chơi, tôi lần đầu tiên đã từ chối. Tôi nói

công ty còn nhiều việc phải xử lý. Sau đó, tôi trang điểm thật đậm,

ngồi xe đi đến phía ngoại ô yên tĩnh nhất của thành phố, tìm một

quán rượu nhỏ, bụng rỗng, uống đến say mèm.

Nôn rồi lại uống, uống hết rồi lại nôn.

Trên sân khấu có một ca sĩ có mái tóc dài, yêu kiều, gợi tình nhưng

không xinh đẹp đang hát góp vui. Giọng hát trầm trầm khàn khàn, hát

những bài tiếng Anh xưa cũ mang phong cách u buồn. Tiếng hát rất

yếu ớt, lời ca lại sâu sắc. Cô ấy hát rằng: "..Are you still mine,

I need your love...".

Đưa tay xoa mặt một hồi, mới phát hiện ra khuôn mặt mình giàn giụa

nước mắt.

Tôi cảm thấy phản cảm bởi sự yếu đuối một cách khó hiểu của mình,

nhưng bướng bỉnh không chịu suy nghĩ kỹ xem lý do tại sao. Chỉ hằn

học tưới đẫm bản thân mình, hết ngụm này đến ngụm khác thứ rượu tây

nồng nặc không pha thêm một chút nước nào ấy.

Chốc chốc lại có nhân viên phục vụ đến đưa một mảnh giấy, bên trên

hỏi những câu khiến người ta ghê rợn hãi hùng. Còn có những người

bạo gan hơn, đến thẳng trước mặt tôi.

Tôi đều nở một nụ cười rất tươi, nói rằng, xin lỗi, tôi đang đợi

bạn.

Đúng vậy, tôi luôn đang đợi bạn, xung quang tôi có biết bao nhiêu

chàng trai đủ mọi tầng lớp, nhưng trong sâu thăm tâm hồn tôi, trước

sau chỉ có duy nhất một người. Hơn nữa, tôi kiên quyết chờ đợi,

kiên quyết đợi cậu ấy quay về.

"Em yêu, em đang đau khổ gì vậy? Thật khiến người khác đau lòng!"

Một giọng nói vang lên, tôi ngẩng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt

thanh tú, mái tóc cắt ngắn, đeo một sợi dây chuyền có gắn hình đầu

lâu, anh ta nâng cốc của mình lên, chủ động chạm cốc với tôi. Những

người đến quán bar uống rượu giải sầu đều có những nỗi niềm riêng

của mình, chúng tôi đều đã mệt mỏi đến nỗi không còn để ý tới những

thứ khác, chỉ một cái chạm ly khe khẽ, một ánh mắt quan tâm ấm áp

là có đủ lý do để cùng nhau uống cạn.

Khuôn mặt trẻ trung ấy có chút gì đó thương xót thật lòng, vuốt ve

khuôn mặt của tôi, dịu dàng nói, "Xem em kìa, phấn son nhòe nhoẹt

hết cả rồi, trông thật giống với một cô bé lang thang đáng

thương".

Tôi không nói một lời nào, chăm chú nhìn người đàn ông lạ mặt,

nhưng mỗi lần anh ta chạm cốc với tôi, tôi liền ừng ực uống một hơi

cạn ly. Cuối cùng, anh ta ôm tôi vào lòng, tôi cũng chẳng còn chút

sức lực nào mà giãy giụa nữa.

Khi An Lương tìm thấy tôi, tôi đang cùng người đàn ông lạ mặt kia

trao nhau những nụ hôn cuồng nhiệt, chúng tôi đang trong một tư thế

rất nóng bỏng trên sô pha, tay của anh ta thậm chí còn luồn sâu vào

trong cổ áo của tôi. Tôi đang trong tư thế nửa đầy ra nửa sán lại

gần thì nhìn thấy đôi mắt đỏ rực những tia máu của An Lương.

Chỉ bằng một động tác dứt khoát, cậu ấy lôi phắt cô gái đang say

mềm là tôi dậy, đạp một cái thật mạnh vào người đàn ông kia, nghiến

răng nói: "Cút ngay cho tao".

Sau đó, người đàn ông kia vội vã bỏ đi. Trong cơn thịnh nộ, An

Lương chắc chắn không để ý đến cái cổ trơn nhẵn bằng phẳng của anh

ta - đó là điều đầu tiên tôi chú ý tới, người đó không có yết hầu,

anh ta, cần phải nói là cô ta, là một T. (Viết tắt của Tomboy hoặc

Transgender (Transsexual) nói về những người mang giới tính nữ

nhưng có xu hướng tự coi mình là đàn ông (khác với lesbian))

Rất nhiều năm sau này, khi tôi nhớ lại cảnh tượng đêm hôm ấy, cảm

thấy vô cùng cảm kích tấm lòng của An Lương. Nếu không phải là cậu

ấy hỏi Duyệt Duyệt về hành tung của tôi, kịp thời cứu tôi thoát

khỏi nhân